Sau đám cưới của tôi anh không đến nhà tôi chơi vào mỗi tối thứ bảy như trước nữa. Chỉ có tôi mỗi khi thấy nhớ anh mới tìm đến anh nói chuyện. Tôi hỏi tại sao anh không đến nhà tôi chơi nữa thì anh mỉm cười và bảo: ” Hải đã có gia đình, anh không muốn đến làm ảnh hưởng hạnh phúc của gia đình Hải.”
Từ ngày đó thời gian gặp nhau giữa tôi với anh cứ xa dần. Anh không đến nhà tôi chơi nữa. Còn tôi, do bận việc gia đình cộng thêm việc trường lớp nhiều nên phải khó khăn lắm tôi mới thu xếp được chút thời gian đến chơi với anh. Tôi biết anh buồn nhưng biết làm sao được.
Một hôm anh hẹn tôi ra quán cà phê nói chuyện. Nhìn sắc mặt anh tôi biết anh đang có chuyện gì buồn lắm.
– Anh Hoàng, anh hẹn em ra đây có chuyện gì không vậy?
Anh nhấp một ngụm cà phê rồi buồn rầu nói:
– Chán lắm Hải ạ! Chẳng hiểu sao dạo này bố mẹ anh cứ nhắc đến chuyện hôn nhân của anh luôn.
– Hôn nhân? – Tôi tròn mắt – Ờ, mà phải rồi, anh Hoàng năm nay cũng 28 tuổi rồi đó, cũng nên kiếm cho mình một người con gái đi anh ạ!
Anh lừ mắt nhìn tôi:
– Đồ ngốc! Hải quên anh là Gay rồi à? Anh đâu có yêu con gái đâu mà cưới được?
Tôi gật đầu nhớ ra:
– Ừ nhỉ! Kể cũng đúng. Nhưng chẳng lẽ anh không có bất kì một cảm xúc nào với con gái ư?
– Chính vì không có một chút cảm xúc nào với con gái nên anh mới đang đau đầu về lời thúc giục của bố mẹ anh đây. Hải biết không, bữa cơm nào bố anh cũng mang chủ đề ấy ra để bàn bạc với anh. Bố anh bảo với anh rằng: ” Mày năm nay cũng 28 tuổi rồi đó, không còn ít ỏi gì nữa đâu, mau mau kiếm một đứa con gái rồi cưới đi. Tao với mẹ mày già rồi chẳng mấy chốc mà lên đống gạch nên lo toan sớm cho mày ngày nào tao yên tâm ngày đấy.
Với lại tao cũng muốn được nhìn thấy mặt đứa cháu nội trước khi về với tổ tiên.” Anh bảo rằng con thì có ma nó lấy. Bố anh lại bảo: ” Mày bây giờ đã là nhà văn tăm tiếng lừng danh thì chỉ cần ới một cái thì gái nó theo hàng chùm, lấy đâu mà chẳng được vợ?”. Anh cứng họng không nói được gì thì ông cụ càng có cơ nói tiếp: ” Với lại tao đã đánh tiếng với cái Mai con ông Hùng bên nhà hàng xóm rồi.
Con bé tuy không được xinh lắm nhưng hiền lành lại đảm đang tháo vát. Mà nó cũng ưng mày rồi đấy, chỉ cần đợi mày sang hỏi nữa là xong”. Nghe bố anh nói vậy anh thấy mình như bị xúc phạm nặng bèn to tiếng với ông cụ: ” Này, con nói cho bố biết nhá, chuyện của con con lo. Con yêu cầu bố ngay lập tức ngày mai sang nói với nó là con không ưng. Còn nếu bố thích nó thì bố đi mà lấy.
Lấy về đây thì con sẽ gọi nó là mẹ”. Thế là ông cụ tức giận hất luôn mâm cơm xuống đất: ” Thằng mất dạy! Mày nói thế mà nghe được à? Đồ súc sinh! Cút đi cho đỡ khuất mắt tao!” Anh vẫn đương cơn giận nên đứng dậy bỏ đi chỉ có mẹ anh là vừa thu dọn bát đĩa vừa thút thít khóc.
– Anh cũng thật là… Sao lại nói những lời như vậy với bác? Bác giận là đúng thôi.
– Thì quả là lúc đấy anh mất bình tĩnh nên…
– Việc như vậy anh tính sao?
– Anh cũng chẳng biết nữa. Bởi vậy nên anh mới hẹn Hải ra đây xem Hải có cách gì giúp anh không?
– Em thì có cách gì giúp anh được. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng mà. Chẳng ai thoát được chuyện này đâu.
– Nhưng… nhưng anh không thể lấy vợ.
Tôi đưa mắt suy nghĩ. Việc này quả là ngoài sức của tôi. Phải làm sao để đưa ra lý do anh không thể kết hôn được nhỉ?
– À phải rồi – Mắt tôi sáng lên – Anh hãy nói dối hai bác là anh bị nhiễm HIV đi. Nhiễm HIV thì không kết hôn được.
Anh lắc đầu:
– Một lời khuyên tồi tệ. Hải thử nghĩ xem bố mẹ anh đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Ông bà liệu có đứng vững trước cú sốc này không? Chỉ được cái xúi dại.
– Ừ nhỉ – Tôi thất vọng – Vậy mà em không nghĩ ra. Hay là…
– Hay là sao?
– Hay là anh nói thật cho hai bác biết đi. Biết đâu khi biết sự thật về anh, hai bác sẽ hiểu, sẽ thương anh hơn và không làm khó anh nữa.
– Nói thế càng chết. Bố mẹ anh già cả chẳng hiểu nổi gay, les là cái gì đâu. Có nói cũng thế thôi, có khi lại làm chủ đề cho người dưng đàm tiếu.
Tôi thở dài:
– Haiz! Cách này không được, cách kia cũng không được. Xem ra chỉ còn cách anh cưới chị Mai cho hai bác vui lòng thôi.
– Nhưng cưới rồi khi động phòng thì phải làm như thế nào chứ?
Tôi phì cười:
– Thì cứ nhắm mắt làm liều, rồi cũng xong mà.
Anh tức giận, cau mày vươn tới cốc vào đầu tôi một cái đau điếng:
– Thằng quỷ! Dám chọc tức anh hả?
Tôi mỉm cười xuýt xoa:
– Hay là khi động phòng anh cứ tưởng tượng ra chị Mai là một người con trai là xong thôi ấy mà.
Anh lừ mắt:
– Hải quá đáng rồi đấy.
– Thôi được rồi – Tôi cười – Em không trêu anh nữa. Em thấy cái chuyện này khó giải quyết lắm, không phải bảo nghĩ cách giải quyết là nghĩ được ngay. Hay là anh cho em chút thời gian suy nghĩ xem có cách nào thu xếp ổn thỏa được không.
– Ừ. Thôi thì cũng đành vậy – Anh chán nản bóp đầu.
Tôi đứng dậy đến bên anh, vỗ vai động viên:
– Anh cũng không nên suy nghĩ quá. Không có chuyện gì là không giải quyết được đâu. Rồi anh em mình sẽ tìm ra cách mà.
Không nói gì anh lặng lẽ gật đầu. Cái gật đầu đầy chán nản.
Ba ngày liên tiếp, mặc dù đã vắt cạn cả óc giáo viên ra mà suy nghĩ thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ được cách gì giúp anh cả. Đúng buổi chiều hôm đó thì anh đến nhà tôi với sắc mặt buồn rười rượi:
– Đến 20 tháng này anh xây dựng gia đình nên đến đây mời hai em và cháu đến uống rượu chia… chia buồn với anh.
Tôi điếng người như sét đánh ngang lưng, tròn mắt nhìn anh đầy kinh ngạc:
– Cái gì? Anh lấy vợ? Lấy ai? Sao lại lấy?
– Thì anh lấy cô Mai con ông Hùng ấy.
– Nhưng mà… nhưng mà chẳng phải… Trời ơi! Anh Hoàng! Sao… sao anh phải làm khổ mình như vậy?
– Còn cách nào nữa đâu hả Hải? Anh không chịu lấy vợ, bố anh giận anh bỏ ăn, bỏ uống rồi lâm bệnh nằm bẹp giường Hải à. Anh mua thuốc về năn nỉ thế nào ông cụ cũng không chịu uống, cứ nhất quyết nói để tao chết quách đi cho đỡ phải nhìn thấy thằng con bất hiếu như mày. Là con, anh không thể nhìn ông cụ mãi hành hạ mình như vậy nên anh đành phải chấp nhận thôi.
Nói rồi anh rút trong túi áo ra một chiếc thiệp mời màu trắng rồi đưa cho tôi. Tấm thiệp tự tay anh làm.
” Trân trọng thân mời em trai Lê Hải cùng em dâu và cháu!
Đến dự bữa cơm thân mật mừng hôn lễ của anh:
Phạm Nghĩa Hoàng
Nguyễn Ngọc Mai
Vào hồi 13 giờ ngày 19 tháng 12 và 8 giờ ngày 20 tháng 12 năm 2007 ( Tức ngày 15 và 16 tháng 11 năm Đinh Hợi )
Sự có mặt của em là niềm vui, niềm hạnh phúc duy nhất của anh trong lễ cưới đầy đau khổ.
Hân hạnh được đón tiếp!
Anh trai : Phạm Nghĩa Hoàng
Đọc những dòng chữ trên tấm thiệp mà không hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn trào không kiểm soát. Tôi ôm chặt lấy anh, cả hai anh em cùng khóc.
Theo lời mời của anh, tôi đến dự hôn lễ của anh từ chiều hôm trước. Vừa đến nơi tôi đã thấy anh ngồi trước ngõ. Thấy tôi, anh lập tức đứng dậy kéo tôi vào. Nhìn mọi người đang tất bật với công nọ việc kia, kẻ mổ lợn, kẻ giết gà, người căng bạt, người dán phông dán chữ… tôi hỏi anh có cần tôi giúp gì không nhưng anh không trả lời mà kéo tay tôi chạy thẳng lên núi, bỏ mặc phía sau không khí nhộn nhịp tươi vui của buổi chiều dựng rạp.
Sau khi chọn được mô đất bằng phẳng, anh kéo tôi ngồi xuống. Ở chỗ này tôi và anh vừa có thể nói chuyện vừa có thể nhìn ra không gian xa xa bên kia núi.
– Anh Hoàng này, sao anh không để em ở nhà xem có công việc gì cần làm không mà kéo em lên đây làm gì thế?
– Công mới chả việc. Mặc xác bọn họ. – Anh nói với vẻ bất cần.
Tôi nhìn anh, động viên:
– Em hiểu tâm trạng anh bây giờ rất bức xúc và khó chịu. Nhưng dù sao lễ cưới vẫn là lễ cưới, một đời người cũng chỉ có được một lần mà thôi. Anh không nên buồn như vậy.
Anh mỉm cười:
– Nói cho cùng thì chỉ có Hải là hiểu cho anh thôi. Nói thật, nếu hôm nay mà là lễ cưới của anh với Hải thì anh mừng vui và hạnh phúc lắm chứ không buồn như thế này đâu.
Tôi trầm ngâm không nói gì. Anh mỉm cười chua chát:
– Hải có thấy ông trời đối xử bất công với anh không? Cùng là con trai, bọn bạn anh có vợ đẹp, con xinh, có gia đình hạnh phúc. Còn anh, ngay cả một cái hôn với người mình yêu cũng không bao giờ có được. Còn nhớ thằng Cường xóm bên nó què quặt lại ngố ngố đần đần ấy thế mà nó vẫn cưới được vợ, vẫn có được con. Còn anh, nhìn cũng không đến nỗi mà ngay cả quyền làm chồng, quyền làm cha cũng không có nổi.
– Em…
Tôi quả thật là không biết nói gì để an ủi, để động viên anh vào lúc này. Anh em tôi cứ ngồi trầm ngâm như thế mà nhìn ra không gian xa xa, mà nghĩ ngợi, mà buồn.
Xế chiều tôi và anh trở về dùng cỗ. Thấy anh ăn uống ngon lành nên tôi cũng yên tâm. Ăn xong, tôi xin phép ra về. Mặc dù anh đã cố nài nỉ tôi ở với anh đêm nay nhưng thật lòng mà nói tôi không thể cầm được lòng khi nhìn anh như vậy.
Sáng hôm sau tôi lại đến dự hôn lễ của anh. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy ngoài tôi ra thì anh không có bất cứ một người bạn nào hết. Hỏi thì anh cười:
– Anh chẳng mời ai cả. Đám cưới của anh có ra gì đâu mà mời ai. Huống hồ chúng nó đến mà cứ nói nói cười cười rồi chúc mừng chúc phúc thì anh điên ruột lắm.
Nói rồi anh kéo tôi vào phòng cưới của anh, sau đó đích thân anh bưng ra một mâm cỗ. Khi đã cài cửa thật chặt, anh ra hiệu cho tôi ngồi lên giường.
– Uả, chỉ có hai anh em mình thôi sao anh? – Tôi nhìn mâm cỗ ngạc nhiên.
– Ừ. – Anh cười – Hai anh em mình xơi một mâm cho nó đã. Hôm nay Hải phải ăn hết mâm cỗ này đấy không được bỏ sót một tý dấu nào đâu.
Tôi gật đầu:
– Vâng. Miễn là anh vui thì sao cũng được.
Mở nắp chai rượu, anh rót ra hai chén và nói:
– Chén thứ nhất Hải hãy chúc mừng anh vì anh đã lấy được vợ.
Tôi gật đầu rồi đưa chén rượu lên môi nhấp cạn. Anh lại rót tiếp hai chén đầy:
– Chén này mừng cho tình anh em hai chúng ta ngày càng thêm bền chặt.
Nói rồi anh ngửa cổ uống cạn một hơi. Tôi cũng vì anh mà uống hết.
– Chén thứ ba hãy chúc anh có đủ nghị lực để hoàn thành tốt nhiệm vụ trong đêm động phòng.
Anh lại uống. Tôi cũng uống theo.
– Chén thứ tư…
Lần này thì tôi đưa tay ngăn miệng chén lại.
– Đừng uống nữa anh! Bình thường anh có uống được nhiều rượu đâu cơ chứ?
– Mặc kệ anh! – Anh cười mà hai gò má đã trở lên đỏ ửng – Ngày vui của anh mà, hãy để cho anh uống.
– Nhưng anh uống say, tí nữa làm sao mà đi đón dâu được chứ?
– Thì anh say, tí nữa đi đón dâu anh lao vào ô tô, thế là anh chết. Càng không phải lấy vợ, càng tốt!
Tôi giận dữ:
– Anh đừng có ăn nói linh tinh. Anh mà cứ uống nữa là em đứng dậy em về đấy.
Anh phì cười:
– Thôi, anh đùa thôi mà, làm gì mà giận thế? Được! Được! Không uống thì không uống. Nào! Anh em mình chén thôi!
Tôi nhìn anh mà chỉ muốn rơi nước mắt. Đám cưới mà như thế này sao? Đám cưới mà chú rể chỉ muốn uống thật say để phó mặc số phận cho tất cả. Đám cưới mà chú rể lại ao ước được lao vào ô tô để khỏi phải đón dâu về. Có đám cưới nào như đám cưới anh trai tôi thế này không chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét