[...]
Kim mở cặp ra lấy 1 miếng băng cá nhân ra và dán lên tay cho hắn . Dán xong cậu ngồi im một chỗ chẳng nói gì , hắn cũng vậy , thỉnh thoảng hắn chỉ đưa tay lên nhìn cái vết thương đã đc băng trên tay mình . Kim mở cặp ra lấy 1 miếng băng cá nhân ra và dán lên tay cho hắn . Dán xong cậu ngồi im một chỗ chẳng nói gì , hắn cũng vậy , thỉnh thoảng hắn chỉ đưa tay lên nhìn cái vết thương đã đc băng trên tay mình . Rồi bỗng dưng cả 2 người đưa mắt nhìn nhau , Kim ngại ngùng quay đi chỗ khác , còn hắn thì vẫn tỉnh bơ . Một lúc sau thì Kim đứng dậy , hắn hỏi :
– Đi đâu đấy ?
– Ra ngoài một tý ! Trong đây ngột ngạt quá .
– Một tý là khi nào ? Như lúc nãy à ?
– Không , đi ra lấy li nước uống thôi .
Hắn mở cặp lấy chai nước và quăng cho Kim :
– Nước đây ! Ngồi xuống đó .
Kim cầm lấy chai nước , mở nắp và tu hơi , cậu đóng nắp lại và cất chai nước vào trong cặp của hắn . Rồi cả 2 lại ngồi im như lúc nãy , đc 1 lúc thì hắn hỏi :
– Sao mà lại bị lừa vao đó thế ?
– Ờ thì …
– Thôi khỏi nói ! Biết rồi ! Nhìn bộ đồ thằng Quang mặc là tao biết hết .
– … ( Biết rồi còn hỏi làm gì ? Tính chọc quê nhau à ? )
– Mê tao mù quáng tới mức đó hả ? – Hắn vừa trêu vừa cười .
– Chọc nữa là tao giết đấy .
– Dám không ?
– Dám .
– Giết đi .
– Tha cho đấy !
– Biết là không dám mà …
Kim không nói lại nữa , hắn nhìn Kim một hồi rồi nói tiếp :
– Mày còn xấu hổ gì nữa ? Nói thích tao rồi mà nghe thế mà xấu hổ à ?
– Này này ! Sao cứ lôi cái chuyện ấy ra mà nói thế ! Muốn chọc tức tao à ?
– Có đâu ? Thì có sao nói vậy thôi .
– Im đi !
– Không im ! Để tao nói tiếp . Mày thích tao , mày thích tao , …
– Im ngay !
– Hê hê hê ! Có gì mà ngại ?
– Thế … tao hỏi mày cái này …
– Sao ? Tính hỏi tao có thích mày ko à ? Không đâu . hahhahhaa
Hắn chưa kịp dứt lời thì cái gì đó đc ném vào phòng , là một cái điện thoại . Từ đó phát ra tiếng :
– Hiếu thích Kim .
Cả hắn và Kim cùng đứng hình khi nghe cái âm thanh đó . Cả 2 cùng nhìn nhau đắm đuối và ngay lập tức nhào ra chụp cái điện thoại liền . Nhưng Kim nhanh tay hơn , cậu cầm cái điện thoại lên mà tua lại :
– Hiếu thích Kim .
Cậu cứ thế mà tua lại 5-6 lần mặc cho cái đầu hắn đang bốc khói . Hắn tự nhủ mình đã xem thường con Blue quá , không ngờ nó dám chơi trò ghi âm . Hắn tức giận quát lên :
– Đưa cái đó đây .
– Thì đưa .
Kim bước tới đưa cái điện thoại cho hắn , cậu nhìn hắn cười rồi nói :
– Ra là cũng thích tao à ?
– Điên !
– Khỏi chối nhá . Bằng chứng còn trên tay mày kìa .
– Cái đó tao bị ép nói
– Ai mà ép đc mày chứ ?
Hắn định giải thích cho Kim nghe nhưng nếu giải thích thì thế nào cũng lòi cái chuyện hắn vượt ải để tìm cậu . Thế khác nào hắn khẳng định một lần nữa chắc chắn tình cảm của mình ? Tay hắn nắm chặt cái điện thoại , nhưng không ngờ tay đụng trúng cái nút play . Thế là cái máy phát lại 1 lần nữa :
– Hiếu thích Kim .
Kim cười rồi trả lời lại :
– Rồi ! Kim biết Hiếu thích Kim mà .
– Nè … Không có đâu …
– Thật chứ ?
– Thật .
– Có gì phải ngại chứ ? Chẳng phải lúc nãy Hiếu nói Kim thế à ?
– Hiếu ờ … ơ ơ … không tao … không có .
– Ôi dào … cứ Hiếu – Kim cho nó thân mật , mày – tao làm gì khi Kim biết hết rồi hả Hiếu ?
– Này ! Có im đi không hả ?
– Thì im .
Kim bỏ ra 1 góc ngồi , cậu lôi cuốn vở gì đó . Cầm viết và bắt đầu công việc , cậu vừa viết vừa đọc to :
– Ngày … tháng … năm … Tình cờ biết đc bạn Hiếu cũng thích mình . Vui thật ! Mà bạn ấy nhát quá đến giờ vẫn chưa dám thừa nhận , thế mà lúc nãy hùng hồn lắm . Đúng là chỉ đc có cái miệng với cái xác to đùng thế thôi chứ nhát gan chết đc .
– Này ! Đủ chưa đấy ?
– Chưa đâu . Kim còn định ghi dài dài để sau này lấy ra đọc cho dạt dào tình cảm .
– Im ngay .
– Không im , làm gì nhau .
– Giết .
– Dám không ?
Kim bỏ cuốn sổ xuống và bước lại gần hắn , mỗi bước đi cậu hỏi 1 lần “dám không” . Cứ thế mà khoảng cách của 2 người càng ngày càng rút ngắn tới mức nghẹt thở . Kim nhìn hắn cười , hắn thấy thế nói lại ngay :
– Sao mày nham nhở thế hả ?
– Kim cho Hiếu thấy lúc nãy Hiếu trêu Kim thế nào đấy .
– Ơ …
– Sao ? Thích người ta thì có sao đâu mà ngập ngừng thế ?
Hắn bí quá chẳng biết nói thế là đưa cái tay bị băng bó ra và nói :
– Đánh người ta chảy máu nè .
– Thì sao ?
– Thì đau chứ sao .
– Vậy à ? Mà đau thì làm sao ?
– Thì làm gì cho hết đau đi .
– Muốn làm gì ?
– Im lặng .
– Thì im .
Kim không nói gì nữa mà cứ đứng đó nhìn hắn , mà Kim không chịu tránh ra mà cứ ép sát hắn . Hắn đưa tay che mặt rồi nói :
– Làm gì thế hả ?
– …
– Này ! Tránh ra xem .
– …
– Đừng có nhây , tao xô mày ra đấy .
– …
– Nói là làm thật đấy .
– Làm gì mà la như con nít thế ? Thôi , không chọc Hiếu nữa .
Kim tránh ra , hắn ngồi bệt xuống đất . Cậu gối đầu lên chân hắn rồi nói :
– Cho mượn cái chân chút .
– …
Cứ nằm thế rồi Kim hỏi :
– Thế từ bao giờ ?
Hắn ban đầu không hiểu nhưng 1 lúc sau thì cũng rõ nội dung câu hỏi , hắn trả lời :
– Có đâu mà bao giờ ?
– Giấu làm gì ? Trả lời đi …
Hắn ngồi thẩn thở 1 lúc rồi trả lời :
– Không biết !
– Thế à ? Kể nghe xem sao mà để người ta lưu cái tiếng đó vậy ?
Thế là hắn thở dài và bắt đầu kể . Kim nghe cũng thấy vui lắm , chỉ để biết cậu ở đâu mà hắn vất vả vậy . Lại còn dám nói thế trước mắt người khác . Kim hỏi tiếp :
– Nói vậy trước mặt Blue mà hok dám nói trước mặt Kim là sao ?
– Ai biết ! Thấy ngại ngại …
Kim cầm cái điện thoại và bật lại :
– Hiếu thích Kim .
Hắn giựt lại cái điện thoại và nói :
– Không mở nữa !
– Muốn nghe mà .
– Nghe ngóng gì !
– Mà nghe qua điện thoại không thích , nói trực tiếp xem .
– Mơ đi !
– Không nói thì thôi ! Kim biết là đc rồi ! Quay lại chủ đề chính ! Biết thế khi nào ?
– Ừ thì … Mơ hồ lắm ! Chỉ biết là muốn gặp thôi .
– Thảo nào … Kim cũng thế đấy .
Cậu đưa tay lên vuốt mặt hắn rồi nói :
– Từ sau khi 2 đứa mình hok nói chuyện với nhau nữa ! Lúc nào Kim cũng thấy hối hận , lúc nào cũng muốn gặp , muốn nói chuyện với Hiếu . Kim trách mình sao lúc đó ngu ngốc quá , chẳng biết kiềm chế gì cả .
– Lúc đó … chẳng biết thế nào mà tự dưng đánh người ta . Đau lắm .
– Thế à ? Lúc đó Hiếu xô Kim ngã cũng đau lắm .
– Tại vì … lỡ tay …
– Thật chứ ?
– Thật ! Chẳng phải lúc sau có nói là lỡ tay rồi đó thôi .
– Ừ ! Kim vui lắm , còn không dám tin là có ngày này mà . Cảm giác nó cứ thế nào ấy …
– Cứ hồi hộp , không biết là đang tỉnh hay đang mơ chứ gì …
– Ừ ! Cứ thế đó .
– Lúc nãy … chẳng thấy đâu . Lo Lắm .
– Hì ! Xin lỗi , cũng tại Kim cứ hay tưởng tượng . Nhưng lỡ có ngày nào đó Kim biến mất luôn thì sao ?
– Thì tìm về đánh cho 1 trận chứ sao ?
– Dám đánh không ?
– Không !
– Vậy cũng nói !
– Thì lúc đó phạt cái khác . Mà nói thế ý là gì đó .
– Có gì đâu ? Chỉ hỏi thế thôi .
– Nhưng mà … không để có chuyện đó đâu .
– Nói trước bước không tới đấy .
– Thật . Chắc chắn luôn . Thách dám biến mất đấy . Tui đi tìm đứa khác ráng chịu .
– Cấm đấy nhá !
– Ngon thì biến mất đi ! Lúc đó ai cấm tui ?
Kim búng mũi hắn rồi cả hai cùng phì cười . Blue nghe hết mọi chuyện cũng mãn nguyện , nó vừa bước đi vừa huýt sáo , đc một đoạn thì gặp Black , Black sốt sắng hỏi ngay :
– Sao rồi ?
– Kết thúc đẹp , còn bên mày ?
– Cũng thế thôi .
The End
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét