[...]
Hắn trằn trọc suốt đêm , hắn thắc mắc chẳng biết Kim bệnh gì , hắn muốn quay sang hỏi ngay lập tức nhưng mà hắn biết thế nào Kim cũng chối và bịa đại một cái bệnh “nhẹ nhẹ” nào đó thôi . Cũng như không ! Nhưng hắn nóng ruột quá , nhiều lần muốn quay sang hỏi nhưng hắn chẳng biết làm thế nào . Hắn cứ giả vờ nằm ngủ , một lúc sau , Kim mở cái đèn nhỏ lên . Lúc này hắn mới có cớ quay sang , hắn làm ngay và thấy Kim đang lấy cuốn sách nhỏ ra đọc . Hắn hỏi :
– Tối rồi không ngủ đi mà còn đọc gì đấy ?
– Truyện chữ đấy , đọc không tao cho mượn , tao có đem 2 – 3 cuốn nè .
– Thôi , tao đâu có ham mấy cái này ! Mà ở đâu ra đó ?
– Thì lúc nằm viện chán quá không có gì làm nên nói con Blue nó đem vào vài cuốn đọc , lúc sáng tao gom theo luôn .
– Ừ !
Hắn ngồi dậy nhìn cậu đọc truyện , cứ nhìn mãi mà đối phương không thấy nhưng cũng cảm giác “nhột” . “Làm gì mà nhìn mày chăm chăm thế” – Kim thắc mắc rồi quay sang hỏi hắn :
– Làm gì nhìn ghê vậy ?
Hắn cứ chăm chăm nhìn Kim , Kim thấy lạ lạ – “Thằng này bị gì thế này ? Hay bị mình lây bệnh rồi ?” . Kim làm vài động tác sờ vào trán hắn – “Cũng bình thường mà ? Mình bị sốt mà còn ko cư xử kì quặc , còn nó sao thế gì ?” . Kim cứ trố mắt nhìn hắn khó hiểu . Hắn hỏi Kim :
– Kim này !
– Sao ?
– Lần trước … mày nói … mày thích tao phải hok ?
– Gì vậy mày ?
Kim khó hiểu trước hành động của thằng này . “Nó bị gì vậy nè ? Hành động không bình thường rồi còn lôi cái vụ này ra nữa , mà kệ , nhân dịp này chọc nó 1 phen” . Kim quay sang nhìn hắn cười :
– Ừ ! Tao thích mày đó giờ mà ? Mày không biết hả ? Ngu quá là ngu … À ! Hay là mày cũng thích tao ? Mà mấy lần tao thấy mày hình như ghen với thằng Quang thì phải . Thích thì tao với mày làm vợ-chồng ?
Nói rồi Kim lăn ra cười . Kim chẳng hiểu hắn đang có cái biểu hiện “quái đản” gì nữa ? Khá bất ngờ , khó hiểu pha chút hồi hộp . Hắn thì nhăn mặt nhìn Kim “Cái thằng khùng này , người ta hỏi đàng hoàng mà nó … Chọc ông à ? Biết tay ông” . Hắn cười phỉnh :
– Hê ! Tao mà thích mày á ? Tao có khối gái đẹp chờ mà chưa đúng chứ ai mà thèm thằng con trai như mày .
– Dạ Dạ em biết anh Hiếu đào hoa , đẹp trai nên em đâu có dám nói gì ? Chỉ là phỏng đoán nhất thời thôi mà ?
– Ha ha biết thế là tốt .
Kim nhăn mặt nhìn hắn :
– Mà mày nhìn tao chăm chăm vậy cản trở tao đọc truyện chỉ là để tao khen mày đẹp trai thôi à ?
– À có chuyện khác …
– Chuyện gì ?
– Hình như mày không đc khỏe ?
– Ừ ! Mới bệnh dậy mà , giờ còn nóng nè .
Kim nói rồi lấy tay hắn để lên trán cậu , vẫn còn hơi nóng . Hắn kéo tay ra , mặt cứ ngu ngu hỏi Kim :
– Không phải ? Ý tao là mày … nói sao nhỉ ?
– Gì mà cứ ấp úng mãi …
– Thì … mày đang bệnh gì đó nặng lắm .
Kim hơi sa sầm mặt xuống – “Rồi ! Chắc lại cái vụ thuốc thang gì đây mà ! Cũng to tát gì ? Bác sĩ nói cứ uống thuốc điều đặn là không tái phát chứ có sao đâu ? Học hết cấp 3 thì mình sang bên đó chữa cho lành luôn” . Cũng chẳng có gì mà phải nói cho hắn để mà bận tâm , sau này rồi tính . Kim nghĩ ra trò quậy hắn rồi . Lần này cậu chăm chú nhìn lại hắn , cái ánh mắt “mê mệt” kì lạ làm hắn rợn cả người . Hắn tát nhẹ vào mắt Kim rồi hỏi :
– Gì vậy mày ?
– Thì bệnh tái phát …
– Sao ? Bệnh gì ? Khó chịu ở đâu hả ?
– Bệnh tương tư “anh” Hiếu chứ gì ? Hahahahhaahahha
Bị chọc quê , hắn điên tiết lên – “Cái con khỉ này ? Sao nói chuyện nghiêm túc mà nó cứ nhây thế này ?” . Mà chẳng lẽ hắn thua Kim , nghĩ thế hắn cũng nhìn chằm chằm lại Kim . Hắn đùa :
– Thế à ? Tới đây anh ôm cái … cho đỡ “tương tư” nè . Coi như “quà” cho em mới bệnh dậy đi
– Thôi khỏi anh ! Cần thì em “xử” anh lúc nãy rồi chứ cần gì “quà” của anh ?
– Thật là không cần chứ ?
Hắn ghé mặt sát lại mặt Kim . Kim cười rồi lắc đầu ! Cậu nhanh chóng nằm xuống mở cuốn truyện đọc tiếp . Hắn cũng nằm xuống sát bên , để tay ra gối sau đầu , cả hai cứ im lặng không nói gì . Ai cũng có những suy nghĩ riêng của mình nhưng cả 2 đều thắc mắc về hành động của đối phương . Hắn thì tò mò vì cái vụ “thuốc thang” mà Kim thì nhây làm hắn chẳng điều tra đc gì . Thôi ngủ mai hỏi con Blue vậy . Hắn nhắm mắt lại cố mà ngủ . Nhưng mà ánh đèn kia làm hắn khó ngủ quá , hắn quay qua nói với Kim :
– Tắt đèn đi ngủ đi mày ?
– Mày ngủ đi , tao chưa buồn ngủ !
– Mà chói mắt quá tao không ngủ đc .
Kim lấy cái mền phủ lên mặt hắn , cậu đập đập xuống rồi bảo :
– Thế là hết chói ! Ngủ đi .
Hắn vùng mở cái mền ra , quay sang nói với Kim :
– Tắt đèn đi ! Nóng chết mà còn trùm mền vô nữa …
– Thôi thì tắt đi ngủ vậy …
Kim đưa tay tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh hắn . Cậu hỏi đùa :
– Bây giờ nhận “quà” lúc nãy đc chứ ?
– Quà gì ?
Kim gõ đầu hắn thật đau rồi nói :
– Vừa mới nói xong mà quên lẹ thế ?
Hắn nằm thì nhớ ra cái “quà” lúc nãy . Hắn trêu :
– Dẹp ! Cho mà không lầy thì hok có cửa nhận lại đâu à ?
Kim búng mũi hắn rồi nói :
– Haha hỏi chơi thôi .
Kim quay mặt đi chỗ khác , hơi tiếc tiếc mà thôi cũng kệ , chắc hắn chỉ đùa thôi chứ làm gì có vụ đó . Chẳng buồn quan tâm nữa nên cậu ngủ . Hắn thầm cười một mình bên kia “hehehehe ! Lúc nãy ông cho mà không nhận thì “lỗ” ráng chịu !” . Hắn quay qua nhìn Kim , thì thấy Kim xoay lưng về phía hắn , hắn lại cứ tưởng tượng ra “Có khi nào mình nói thế làm nó giận không ta ? Mà đời nào” . Hắn lắc đầu quay sang chỗ khác , nhưng mà lâu lâu cũng ngó qua Kim . “Mà có thật là nó không giận không nhỉ ?” . Hắn lay người Kim . “Trời ơi ! Cái gì vậy nè ? Vừa mới ngủ đc 1 miếng mà kêu réo gì vậy hả ?” . Kim xoay người lại và nói hơi to tiếng :
– Gì vậy ?
Đúng là nó giận ! Mà sao dễ giận vậy trời ? . Hắn run run , ắp bắp hỏi :
– Ngủ … chung … không ?
– Thì đang ngủ chung nè ?
Ừ nhỉ ? Sao mình ngớ ngẩn quá vậy nè ? Mà có gì đâu phải run chứ ? Nó đòi ôm mình cơ mà ? – Hắn nói tiếp :
– Ờ ờ ! Thì ý tao là … ngủ chung kia kìa .
Kim ngồi dậy , bật đèn lên , lấy trong túi của cậu đúng loại thuốc hạ sốt rồi đưa cho hắn , ban đầu thì hơi bất ngờ mà hiện giờ cậu bực hắn thật . Đầu tiên là vụ thuốc rồi ấp a ấp úng khó hiểu bây giờ thì phá giấc ngủ vì cái lý do vớ vẩn là “ngủ chung” :
– Uống đi !
– Chi vậy ?
– Tao thấy mày sốt cũng nặng không kém tao đâu Hiếu ! Nãy giờ tao thấy mày bất thường lắm nha .
– Vậy hả ?
– Chứ gì nữa ? Lãi nhãi như bị khùng vậy . Thôi uống lẹ rồi đi ngủ .
Kim đứng dậy đi rót cho hắn li nước . Hắn thì hôm nay khỏi phải nói , cứ như điên vậy . Chắc từ cái vụ thuốc nên đâm ra ngây ngô vậy rồi , hắn đặt 2 viên thuốc xuống đất trở lại . Chấn chỉnh là phải bình thường trở lại rồi nằm xuống . Kim mang nước vào , cậu hỏi :
– Thuốc đâu ? Uống đi nè ?
– Thuốc quái gì ? Tao có bệnh đâu ?
– Kệ mày ! Tao thấy hôm nay mày giống khùng quá thôi …
Kim nằm xuống bên cạnh hắn , hắn đưa tay choàng qua eo của Kim , gác chân lên người cậu . Kim bất giác giật mình , phản xạ theo kiểu bảo vệ bản thận , cậu hất tay chân hắn ra , cậu quay sang gắt hắn :
– Thế này mà không bệnh à ?
– Chứ lúc mày ôm tao thì sao ?
– Tao khác chứ ?
– Khác chỗ nào ?
– Ờ thì …
Kim ngại phải nói lại cái câu “Thì khác ở chỗ tao thích mày , muốn gần gũi mày” . Cậu im luôn , xấu hổ mà quay lưng sang hắn . Chẳng muốn hắn thấy cái cảnh mặt cậu đỏ bừng thế này – “Hôm nay là ngày gì mà toàn chuyện ngoài dự kiến không thế này” . Hắn tiếp tục ôm Kim , gác chân qua người cậu cười hả hê :
– Đuối lý thì để đó tao mượn làm “gối ôm” …
Chẳng thèm cãi với hắn nữa . Muốn “ôm” thì cho “ôm , Kim cười rồi từ từ ngủ .
Ngày thứ 2 …
Kim dậy từ sớm – chẳng phải háo hức chuyện gì mà chỉ là vì cậu đã quen dậy sớm thế rồi . Cậu định đứng lên đi tập thể dục nhưng khổ nổi tên này ôm chặt quá . “Thế là nó ôm mình từ tối đến giờ luôn à ?” – Kim mỉm cười rồi rút người ra từ từ . Vừa mới đứng lên thì cậu nghe tiếng nói :
– Cho mày chết !
Kim giật mình quay lại , thì ra là hắn nói mơ . Đúng là thứ du côn , trong mơ thế mà còn nghĩ đến chuyện đánh nhau . Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại … “Hắn ngủ nhìn dễ thương đấy” , hiền hơn lúc thức nhiều … “Hay là thôi không tập thể dục nữa . Nằm ở đây luôn ?” – Kim lắc đầu cố xua đi cái suy nghĩ “tối tăm” kia của mình . Cậu hít thở thật mạnh rồi đứng lên đi ra ngoài tập thể dục . Sáng sớm không khí ở đây trong lành thật , Kim tập vài động tác thể dục rồi thấy từ xa có người sáng sớm cũng tập thể dục như cậu . Cậu tò mò tới xem , ra là Huy với Luân – hai người cùng tập thể dục trông rất vui vẻ . “Nhìn vẻ mặt Huy tươi thật ? Có khi nào ? Mày nghĩ gì vậy Kim ? Làm như ai cũng như mày vậy !” . Cậu định bỏ đi ra chỗ khác tránh làm phiền thì nghe tiếng gọi :
– “Hội trưởng” thích thì vào tập chung với tụi này cũng đc mà ?
Luân thấy Kim núp ở bụi cây gần đó nên anh gọi vào luôn , Kỉm rời khỏi chỗ núp . Nó thấy Kim thì chạy ngay tới :
– A ! Kim ! Kim cũng dậy sớm tập thể dục à ?
– Ừ !
Nó kéo Kim tới chỗ Luân đang đứng , Luân nói :
– Chắc hội trưởng biết rồi nhỉ ? Hôm qua lớp hội trưởng thắng đấy …
– Tôi có nghe Hiếu nói lại …
– Ừ ! Nhưng mà hôm nay chắc chắn đội lớp tôi sẽ giành giải đấy . Hội trưởng không đc khỏe , không ra sân đc thì thằng Hiếu làm sao mà thắng đc tôi ?
– Đừng có mà chủ quan ! Hiếu nó khỏe không thua gì anh đâu …
Luân mỉm cười tự tin rồi chỉ vào cái đầu của anh :
– Quan trọng là cái này !
– Sao cũng đc anh ạ … tụi tui cũng đâu quan trọng thắng thua nữa . Nhưng mà anh phách lối thế thì tôi dặn thằng Hiếu phải hết mình mới đc .
– Hahaha tôi cũng mong thế . Mà thôi , cái đó để dành cho chuyện thi đấu ! Còn bây giờ thì là bạn bè đi . Ra đây ngồi cho mát nè …
Thế là cả 3 người cùng đi ra 1 chỗ thoáng mà ngồi . Nó với Kim thì chơi đủ trò cả , Luân thì ngồi nhìn 2 đứa , bất giác cậu có 1 suy nghĩ lạ lùng .
– Oaaaaaaaaaaaaa
Black uể oải vung tay lên , nó đứng dậy đánh răng rửa mặt xong rồi đi ra khỏi lều . Nó ngồi xuống 1 tảng đá gần đó , lấy tấm hình trong túi ra mà xem . Black xem đi xem lại tấm hình này không biết bao nhiêu lần , người trong ảnh là thằng con trai nó thích – một thằng hèn nhưng thỉnh thoảng cũng có vài điểm đáng yêu . Giá mà …
Black cất tấm hình vào túi rồi cứ tiếp tục thẩn thở ngồi ngắm cảnh xung quanh – nhưng mà có gì để ngắm ngoài cái đống lều lụp xụp xếp lớp kia chứ . Ngồi 1 lúc thì Blue đi thẳng ra chỗ nó :
– Hôm nay dậy sớm hả mày ?
– Ừ !
– Nhớ nó nữa hả ?
– Tầm phào , ai thèm chứ !
– Tội nghiệp cho mày ! Giá mà …
– Thôi đừng nhắc chi cho mệt . À ! Mà hôm qua thằng Kim gọi mày ra có gì không vậy ?
– À không có gì …
– Tao cứ tưởng nó với thằng Hiếu lục đục gì chứ .
Blue bất ngờ nhìn qua Black . “Sao Black nó biết đc nhỉ ? Chuyện này chỉ có 3 đứa Hiếu-Kim-mình biết thôi mà ?” – Blue chưa kịp hết ngỡ ngàng , nó dụi mắt 1 hồi rồi hỏi :
– Sao mày biết ?
– Tao mà ! Tao tinh ý lắm , nhưng mà có vấn đề là …
– Sao hả ? Vấn đề gì ?
– Tao thấy thằng Hiếu có vẻ mê mày …
Vậy mà nói tinh ý ! Ngốc như heo – Con Blue bĩu môi rồi nói :
– Căn cứ vào đâu mày nói thế ?
– Tao thấy nó hay lôi mày ra nói chuyện .
– Chuyện khác mày ơi ! Khùng thiệt …
– Vậy hả ? Hà hà ! Mà nói cho vui thôi chứ tao làm gì tinh ý tới mức nhìn ra chuyện thằng Kim thích thằng Hiếu . Tao xem trộm sổ của mày đấy …
– Á ! Mày dám à ?
– Tao koi thôi chứ có làm gì đâu ? Mà cuốn sổ đó ghê gớm thiệt , lỡ rơi vào tay kể xấu thì tiêu hết .
– Bản thân mày cũng là kẻ xấu đấy ! Dám xem trộm đồ của người khác
– Hahaha hôm qua mày ngủ nó rơi ra nên tao cầm xem sơ qua thôi chứ có lấy luôn đâu ? Tao bỏ lại vào túi mày rồi đấy .
Blue đứng lên kiểm tra lại cái túi của nó và thấy cuốn sổ đó , nó an tâm rồi . Một lúc sau nó ngồi xuống bên cạnh Black :
– Chuyện thằng Kim với thằng Hiếu mày đừng nói gì hết nhá ! Kể cả con Red , chuyện của tụi nó cứ để tụi nó giải quyết .
– Tao biết rồi ! Chuyện tế nhị mà ? Mong là tụi nó đừng có “bất trắc” gì .
Black vừa dứt lời thì một chiếc xe du lịch dừng trước mặt tụi nó . Từ trong xe một cô bé khá xinh , tóc cột 2 bím bước xuống :
– Woaaa tới nơi rồi !
Cả Black và Blue cùng trố mắt ra nhìn con bé . Trời ơi ! Sao nó lại ở đây vậy trời ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét