Cậu Chủ Và Gã Lưu Manh - Phần 1

Nó - đúng chất là một công tử nhà giàu, không hề phải sờ tay đến bất cứ công việc nào. Công việc hằng ngày trong mười mấy năm trời của nó chỉ là ăn-ngủ-học. Là con một trong gia đình giàu có nên nó từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh “kín cổng cao tường” nên hiện thời đâm ra “ngơ ngơ” . Thỉnh thoảng chỉ ra khỏi nhà khi có ba mẹ hoặc vệ sĩ dẫn đường.

Tên : Đỗ Ngọc Huy
Điểm mạnh : Thông minh ( chỉ trong việc học ), giàu, trắng trẻo
Điểm yếu : Hay lạc đường, yếu ớt, nói chậm, …..

Hắn - là 1 đứa ma mãnh. Cha hắn là quản gia cho nhà "nó" , mẹ hắn là vú nuôi của "nó"... Mặc dù sống cùng nhà nhưng từ nhỏ được tiếp xúc với xã hội bên ngoài nhiều nên hắn khá là chững chạc hiểu sự đời. Một đứa khá láu cá, tinh ma … Ngoài ra còn là hot boy của trường - nơi mà hắn theo học. Thành tích học không tốt lắm, học sinh cá biệt mà!

Tên : Trần Đinh Hiếu
Điểm mạnh : Thông minh ( ứng xử trong mọi việc trừ việc học ), mạnh khỏe, cuốn hút...
Điểm yếu : Học , bố-mẹ...

Hắn sống cùng với ba mẹ hắn ở đây khi hắn còn nhỏ rồi . Mặc dù là gia nhân trong nhà , nhưng gia đình chủ đối xử với gia đình hắn rất tốt cứ như là người trong nhà . Và ba mẹ hắn cũng thế , luôn phục tùng cho gia đình chủ rất tốt – hơn cả những người hầu cận trong tiểu thuyết Pháp . Ở dưới một mái nhà , hắn biết đc ông bà chủ . Họ là người rất tốt , rất quan tâm cho gia đình của hắn và cả hắn nữa .

Tuy nhiên , với nó thì hắn hoàn toàn mù tịt . Rất ít khi nào hắn chạm mặt nó , chỉ có những khi nó ra ngoài với ông bà chủ thì hắn mới nhìn thấy nó thôi . Từ nhỏ nó đã thắc mắc là tại sao lại có 1 đứa trẻ kì lạ như thế , hầu như nó không bước ra khỏi nhà . Mà chẳng biết là nó có bước ra khỏi phòng không nữa ấy chứ . Ngoài bố mẹ nó thì chỉ có mẹ hắn là cả ngày vào chăm sóc cho nó từ việc ăn , việc uống , … Tất cả hình như đều thực hiện ngay tại phòng nó thì phải . Ban đầu nhìn cái dáng dấp của nó , hắn cứ tưởng chỉ là 1 đứa nhóc nhỏ hơn hắn cả 5 tuổi ấy chứ . Nhưng tới khi nghe mẹ hăn nói rằng nó với hắn bằng tuổi nhau thì mới bất ngờ . Sau đó hắn cũng rất tò mò muốn tìm hiểu về nó , nhưng đều bị mẹ nó cấm . Khu vực của phòng nó cấm gia nhân vào trừ mẹ hắn – nên muốn tìm hiểu cũng rất khó . Nhưng cũng không khó để hắn biết tại sao nó “bé con” như thế . Những phần ăn mà mẹ hắn đem cho nó , nó đụng chưa tới 1/2 trong khi hắn phải ăn gấp đôi thế .

Chỉ là thắc mắc bình thường thôi , và hắn cũng chẳng quan tâm lắm tới việc của nhà nó . Chỉ cần họ tốt với gia đình nó là đủ và nên hắn cũng chẳng nghĩ tới việc sau này sẽ gặp gỡ , nói chuyện , làm bạn với nó … Vì hắn chẳng thích cái vẻ yếu đuối của nó .

Cho đến 1 ngày...

– Mẹ ! Con...

– Chuyện gì vậy con trai ? – Mẹ nó hỏi nó .

– Con …. muốn … đi học !

Mẹ nó bất ngờ :

– Đi học ? Chẳng phải con đang học tại nhà đó sao ?

– Nhưng mà … trong sách nói ….

Nó ậm ừ 1 tý rồi nói tiếp :

– Sách nói là …. đi học mới có …. bạn …. Vui !

Mẹ nó cũng muốn cho nó đi học , có bạn có bè cho vui lắm chứ … nhưng khổ nỗi , cái tính của nó ngây ngô quá , đã quen có người chăm sóc từ bé , ngay trong nhà đây thôi mà nó còn đi lạc thì làm sao mà tiếp xúc đc với xã hội phức tạp bên ngoài ? Chưa kể , vào trường học ở bên ngoài – chắc chắn nó sẽ bị ức hiếp – nó làm sao mà chống cự đc chứ . Nên bà nhất quyết để nó học tại gia . Bà từ chối :

– Con à ! Đi học ở ngoài phức tạp lắm – không vui như con nghĩ đâu !

– Có …. mà mẹ ! Sách …. nói là ….

– Không đc ! mẹ quyết rồi … con sẽ học gia sư tại nhà !

Nó đứng yên một hồi , thở dài rồi bước đi lên phòng . Mẹ nó nhìn theo dáng con mình thất vọng mà buồn . Phải chi nó nhanh nhạy 1 tý thì bà đã cho nó đi học như những đứa trẻ bình thường khác rồi . Nghĩ cũng tội nghiệp , đây là lần đầu nó xin xỏ bà 1 điều gì đó mà bà lại không đáp ứng đc cho nó . Chắc nó buồn lắm , nhưng biết làm sao bây giờ , bà vừa định bước lên phòng tìm nó an ủi thì đã thấy nó đứng trước mặt bà . Bà cũng chẳng ngạc nhiên mấy . Nó là thế đấy , ở nhà này 10 mấy năm mà còn bị lạc , không dám lên phòng 1 mình . Không phải do nó không nhớ đường về phòng mình , mà là lúc đi nó quên mất là nó phải đi đâu . Thế là lạc . Bà cầm tay nó rồi nói :

– Để mẹ dẫn con lên phòng .

– Mẹ … ơi !

– Gì thế con ?

– Con muốn … đợi ba … về !

– Ừ ! Thì đợi ba về .

Rồi nó ngồi nhẹ nhàng xuống ghế salon , lật cuốn sách đang cầm trên tay ra xem . Tội nghiệp cho nó ! Từ nhỏ tới giờ nó chỉ biết làm bạn với sách vở . Mẹ nó cũng ngồi đó mà ngắm con mình . Vẫn như mọi lúc nó đọc sách – say sưa và chú tâm hết mức . Ngồi mãi một lúc thì ba nó về . Thấy nó ngồi đọc sách trên ghế , ông rất ngạc nhiên … Bình thường thì khi đi làm về ông thường ghé lên phòng để thăm nó , thế mà bây giờ điều ngược lại đang diễn ra trước mắt ông . Chắc là phải có việc gì đặc biệt lắm đây !

Nó đang đọc sách , quay sang thì thấy ba nó vừa đi làm về . Nó chạy ra đón ba nó :

– Ba … đi làm về !

– Ừ ! Ba vừa về ! Sao con không ở trên phòng mà đọc sách !

– Con …. đợi ba … về ăn cơm chung

– Vậy à ? Rồi , bây giờ ba con ngồi chơi với nhau 1 tý

– Dạ đc …

Mẹ nó ngồi dậy đi vào bếp dặn vú nuôi của nó dọn cơm – dọn luôn phần cho nó vì hôm nay nó ăn cùng 2 ông bà . Vú nuôi nghe thế cũng rất ngạc nhiên – thường ngày lúc nào bà cũng dọn đồ ăn thức uống lên phòng cho nó ăn , thế mà hôm nay nó lại đòi ăn tối cùng với bố mẹ dưới phòng cơ đấy . Bà vừa dọn cơm mà vừa mừng thầm vì sự thay đổi tích cực của nó .

– Hôm nay thật là xúi quẩy !

Vừa đạp xe hắn vừa lầm bầm trong miệng thế . Chẳng là hắn vừa bị cô người yêu phát hiện ra hắn lăng nhăng nên bên kia đã đề nghị chia tay – chia tay thế thôi chứ hắn chẳng buồn . Hắn có yêu thương cô nàng kia tý nào đâu ? Chẳng qua cô ta là hotgirl trong trường nên hắn quen cho có uy thế mà . Việc hắn thấy xui xẻo là vừa ăn 2 con 0 của 2 môn Sử , Địa kìa . Rồi bị cô chủ nhiệm bắt làm bản kiểm điểm cho cái tội lười học . Ba mẹ mà biết thì hắn chết mất – tuần trước vừa mới hứa với 2 ông bà là sẽ chăm chỉ học hành lại cho đàng hoàng … thế mà bây giờ .

Về tới nhà – thật ra là nhà nó , hắn mở cổng dắt xe vào . Cái nhà này chán chết đi đc ! Giờ này thì chắc ông bà chủ đang ăn cơm , mẹ hắn thì đang lo cho cái thằng công tử bột trên kia … còn ba hắn thì chắc đang hối thúc dịch vụ làm vườn tới nhổ cỏ hoặc đang tỉa lại mấy chậu cây cảnh . Cất xe xong , hắn bước qua phòng khách .

1 điều lạ là bình thường giờ này thì phòng khách làm gì có người , thế mà bây giờ ông chủ lại ngồi đọc sách cho 1 thằng nhóc trắng toát nào đó nghe . Hắn rất lấy làm ngạc nhiên , mặc dù có gặp qua cậu chủ nhà này rồi – nhưng đó là chuyện của vài năm về trước kìa , làm sao hắn nhận ra đc kia là nó – cậu chủ của hắn chứ .

Hắn khẽ cúi đầu chào ông chủ rồi bước vào trong bếp , mẹ hắn đang loay hoay dọn chén bát và các món ăn ra bàn . Hắn đoán là bà đang dọn cơm , sẵn tiện đang thắc mắc hắn hỏi mẹ lun :

– Cái thằng nhóc trắng như ma ngoài kia là ai thế mẹ ?

– Cái thằng này ! Ăn với chẳng nói … cậu chủ đấy !

– Hả ?

Hắn ngạc nhiên mà há hốc cả mồm ra … Hắn nhớ cũng có lần hắn cũng gặp cậu chủ của cái nhà này rồi , nhưng đó là vài năm về trước kìa , mặc dù không ấn tượng nhiều nhưng hắn vẫn nhớ đc là “cậu chủ” của hắn có cái vóc dáng cực kì “nhỏ bé” … nhưng bây giờ , vài năm sau … cái vóc dáng ấy cũng chẳng khác trước là mấy . Nó hỏi tiếp mẹ :

– Mà bình thường con nhớ nó có bao giờ xuống nhà đâu ?

– Thì hôm nay cậu xuống ăn cơm với ông bà chủ

– Thế còn lạ hơn nữa ! Chẳng phải ngày nào mẹ cũng đem thức ăn lên cho nó sao ? Chẳng biết hôm nay giở chứng gì mà xuống đây ăn nữa không biết !

– Mẹ cũng như mày ! Ngạc nhiên lắm ! Mà mày ăn nói cho cẩn thận đấy , phải gọi là “cậu” chứ “nó này” , “nó nọ” mẹ cho mày ăn đòn đấy .

– Xời ! Mẹ là vú của nó chứ con có phải vú của nó đâu mà bắt con gọi là cậu . Thôi con về phòng đây !

Hắn vươn vai 1 cái rồi đi về phòng . Vừa bước ra gần cửa thì hắn cảm thấy hắn va nhẹ vào cái gì đó . Nhìn xuống thì thấy cái đứa trắng toát đang ngồi 1 đống trước mắt hắn – thì ra hắn va vào nó , mà va nhẹ thế cũng té nữa . Đúng lá cái đồ yếu đuối . Thấy nó lôm côm ngồi dậy vất vả quá , hắn cuối xuống ẵm thốc nó lên . Rồi bỏ đi . Chợt có cái gì đó nắm áo hắn :

– Này … Xin lỗi …. tôi đi chứ !

Thì ra là cái thằng nhóc ấy đòi xin lỗi . Hắn nhoẻn miệng cười chế giễu :

– Tôi có làm gì mà phải xin lỗi ?

– Anh … va vào người … tôi …. làm ….

Nghe nó nói cứ như là đánh vần vậy . Hắn bực dọc nói :

– Làm … làm gì hả ? Tôi có làm gì cậu đâu ? Tự dưng bắt người ta xin lỗi ! Thật là ngớ ngẩn !

– Ơ … tôi …

– Tôi , tôi cái gì ? Buông áo ra cho tôi còn đi chứ !

– Nhưng … anh chưa ….

Nó vừa nói vừa rơm rớm nước mắt – chả là nó định vào nhà ăn nói với vú là hôm nay nó muốn ăn món nào đó dễ nhai để ăn đc nhiều 1 tý – Nó muốn gây bất ngờ cho bố nó ý mà . Vừa lật đật đi vào thì gặp cái “anh khổng lồ” này … Hắn quát làm nó sợ quá . Mặc dù sợ nhưng nó đọc sách là làm người khác ngã phải xin lỗi , nên nó mới “đòi công lý” đó chứ . May sao lúc này vú nuôi của nó – mẹ hắn bước ra .

– Này Hiếu … Mày làm gì cậu chủ thế hả ?

– Con có làm gì đâu !

Thấy vú , nó núp ra sau lưng vú ngay , nó nói :

– Anh ấy …. va vào con … mà … không chịu ….

Hắn cắt ngang :

– Không chịu cái gì hả đồ mách lẻo ?

– Cái thằng trời đánh kia , mày có im không đi hả ?

Mẹ hắn quát lên làm hắn im bặt sau đó bà cúi xuống hỏi nó :

– Thằng này nó làm gì cậu ?

– Anh ấy … va vào con … mà … không xin lỗi !

– Ra vậy ! Để vú bắt nó xin lỗi con ! Chịu không ?

– Dạ ….

Bà quay qua hắn ra hiệu bắt hắn xin lỗi nó . Hắn lắc đầu không chịu . Bà tới nhéo tai hắn kéo tới trước mặt nó :

– Xin lỗi cậu đi !

– Oái đau quá mẹ ơi … Rồi , rồi xin lỗi xin lỗi …. cậu chủ !

Hắn xin lỗi xong thì mẹ hắn mới bỏ tay ra . Hắn quay đi về phòng , vừa đi vừa xuýt xoa … Hôm nay là ngày gì mà xui thế không biết , vừa đi 1 đoạn thì hắn lại bị níu áo . Lại là nó :

– Cái gì nữa hả ?

– Ơ …. Cái anh mặc … là đồng phục …. phải không ?

– Chứ cậu nghĩ là cái gì ? Bộ cậu không đi học sao mà không biết đồng phục ? À ! Phải rồi … tôi quên mất là hình như cậu chỉ biết ru rú trong phòng !

Mặt nó thoáng buồn . Nó buông áo hắn ra . Thôi không hỏi nữa , nó chạy vào trong phòng ăn . Chạy 1 đoạn thì nó ngã , nó lôm côm bò dậy thật vất vả . Rồi chạy tiếp vào trong ấy . Hắn nhìn theo mà phì cười , hắn nghĩ “cái thăng này thộn thật – chẳng làm nên đc trò trống gì đâu” . Hắn đi về phòng hắn , quăng cái cặp lên bàn học , không thay quần áo mà lăng ra giường ngủ lun .

Nó nhớ lại lời mà “anh khổng lồ” kia nói ! Nó buồn , nó có muốn thế đâu , tại vì từ nhỏ nó đã bẩm sinh yếu đuối lại hay bệnh tật nên nó chẳng đc ra ngoài nhiều – chứ nó có muốn đâu ? Chính vì không muốn cứ ở nhà mãi nữa nên nó xin mẹ cho đc đi học . Vì mẹ không chịu nên nó đã suy nghĩ ra cách là “nó sẽ thuyết phục bố” . Nó biết là bố chiếu nó lắm , nó phải cố găng xin bố bắng đc . Vì thế nên nó mới phải cố gắng bày ra cái màn “ăn cơm” này . Sau khi nhờ vú làm thêm món thịt bằm để dễ nhai , nó rất tự tin là cái hôm nay nó sẽ ăn nhiều .

Bữa tối ….

Đúng là nó chưa nghĩ tới trường hợp này – do vui mừng vì con trai ăn cơm chung nên ba mẹ nó thi nhau gắp đồ ăn cho nó – toàn là mấy món khó nuốt . Nó quay mặt cầu cứu vú , nhưng bà vú có biết đâu , lại muốn nó ăn nhiều cho chóng lớn nên bà ra hiệu cho nó ăn ! Quay lại nhìn tô cơm đầy ắp đồ ăn , nó thở dài ngao ngán , nhưng mà để đc đi học nó đành cố vậy . Thế là nó lao vào ăn . Cố lắm nó mới ăn hết tô cơm của nó . Ba mẹ và vú của nó thấy thế vui lắm , lần đầu họ thấy nó ăn nhiều vậy . Ba nó nói :

– Con của ba hôm nay ăn giỏi lắm … Thích gì ba thưởng cho !

Nghe tới đó , mắt nó sáng lên liền , nó hỏi :

– Thật chứ ba ?

Đoán đc ý đồ của nó , mẹ nó định cản ba nó , tiếc là đã muộn . Ba nó hứa

– Ừ ! Gì ba cũng chịu

– Ba … cho con đi học … ở trường học đi ba .

Nghe tới đây , mắt ba của nó cũng sáng rực rỡ :

– Con nói con muốn đi học à ?

– Dạ ! Ba … cho con … đi học nha ba !

– Tất nhiên !

Ba nó rất vui khi nghe nó nói thế . Ông cũng rất muốn con trai ông đc đi học bình thường cho nó cứng cáp trưởng thành ! Ông gật gù đồng ý ngay . Bỗng ông nghe lạnh gáy , mẹ nó đang lườm ba nó . Ông biết ngay là bà không muốn cho nó đi học . Nhưng ông lại muốn thế , và cũng đã hứa với nó . Làm sao bây giờ ? Nếu ông đồng ý thì ông sẽ chết với mẹ của nó . Thật là nan giải . Mẹ nó phản đối :

– Mẹ nói rồi ! Con là sao mà đi học đc hả con ?

– Đc … mà mẹ !

– Con yếu ớt thế này lại hay lạc đường , trường học thì rất là phức tạp ! Con lại bỡ ngỡ không quen biết ai … nhỡ gặp phải bạn xấu thì sao hả con .

– Ơ …

Nó chưa biết phải nói gì nữa thì bóng dáng của hắn thấp thoáng trước phòng ăn đang ngoắc mẹ hắn . Chẳng là mọi hôm bữa cơm của gia đình nó diễn ra rất nhanh , chỉ có 2 ông bà chủ thôi mà . Hôm nay lạ có thêm nó nữa , nên diễn ra lâu hơn – thật ra là rất lâu . Mẹ hắn thì mãi lo nhìn nó ăn mà quên mất việc dọn cơm cho cha con hắn . Vừa thấy hắn , ba nó cười ngay , ba nó gọi hắn vào :

– Hiếu vào đây cháu !

Hắn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra , chỉ muốn gọi mẹ hắn đem cơm cho hắn ăn , thế mà . Mẹ hắn ra dấu cho hắn vào . Hăn bước vào phòng .

– Ngồi đi cháu !

Hắn keo ghế ngồi xuống đối diện gia đình nhà chủ . Ba nó bắt đầu chuyện :

– Cháu này ! Chú có việc muốn hỏi cháu …..

– Ông chủ muốn hỏi gì ạ ?

– Cháu cứ gọi ta là chú đc rồi !

– Dạ !

– Chú biết cháu với con chú cùng tuổi với nhau . Mà cháu thấy đấy , thằng con chú nó yếu ớt thế này nên từ nhỏ cô chú cho nó học tại gia . Mà bây giờ nó lại đòi đi học ở trường , cô chú cũng muốn thế . Nhưng mà ngại là nó thế này vào đó chẳng ai lo cho , nhỡ nó bị ức hiếp nên chú muốn cho nó học chung với cháu , có gì cháu lo lắng cho nó giúp chú đc không ?

– Cháu cũng không biết nữa .

– Có cháu khỏe mạnh thế thì còn ai dám ức hiếp con của chú nữa ! Cháu chỉ việc trông chừng khi nó ở trong trường thôi . Việc đưa đón chú sẽ nhờ tài xế đưa cả 2 đi học . Đc chứ cháu ?

Hắn nghĩ thầm trong đầu : “Nếu mà nó đi với hắn thì tất nhiên sẽ không bị ức hiếp ! Hắn là trùm trường mà , đánh nhau không chê vào đâu . Nhưng mà cái khoảng lo cho nó thì hắn hơi ngại với lại hắn ghét mấy đứa “thộn” như thế lắm” . Vừa định từ chối thì lại có người níu áo hắn . Tiếp tục là nó :

– Anh … đồng ý đi … tôi muốn đi … học lắm !

Nhìn cái mặt nó thảm thương thật . Hắn đang nghĩ tới cái viễn cảnh “Đại ca” của trường mà đi “chăm” cho một thằng oắt thế nà thì mất mắt hắn lắm . Hắn quyết từ chối , vừa định quay sang trả lời ông chủ thì hắn thấy bộ mặt sát khí của mẹ hắn . Bà rất vui khi nghe nó nói là muốn đi học , bà chăm nó từ nhỏ nên thương nó không thua gì con bà … Bà rất muốn nó đi học như bao đứa trẻ bình thường khác để mà chững chạc hơn và bà không để cho thằng con “hổ báo” của mình dập tắt cái mong muốn đó . Bà ra hiệu cho hắn đồng ý , hắn lắc đầu . Bà tiếp túc ra hiệu là “Nếu không đồng ý thì bà cắt lun tiền tiêu vặt và cho hắn nhịn đói lun” – bà biết hắn rất sợ chiu này của bà . Thấy thế hắn sợ quá quay sang ông chủ :

– Dạ ! Cháu đồng ý .

Mặt ba nó mừng như muốn khóc , còn mẹ nó thì tức giận bỏ lên lầu . Nó vui lắm , nhưng thấy mẹ giận thế , nó cũng lo . Nó chạy tới chỗ ba nó :

– Ba ơi …. mẹ …..

– Ừ ! Ba biết rồi . Để ba lên nói chuyện với mẹ cho !

– Dạ !

Ba nó quay sang nói với hắn :

– 2 ngày nữa chú sẽ sắp xếp cho thằng Huy vào học chung trường , chung lớp với cháu ! Cháu cố gắng giúp cô chú !

Hắn miễn cưỡng nhận lời :

– Dạ !

– Tốt lắm !

Nói rồi ba nó đi lên lầu . Hắn thở dài ngao ngán , tự dưng lại gán thêm cái của nợ này , phiền chết đc ! Nhưng thôi , tính sau , hắn đang đói bụng , hắn gọi mẹ :

– Mẹ ơi ! Dọn cơm cho con ăn đi chứ

– Rồi có ngay đây ông tướng ! Ra gọi ba mày vào ăn luôn .

– Khi nãy ba nói phải đi ra ngoài mua trà rồi , tý sẽ ăn sau .

– Ừ !

Hắn ngồi gác chân lên bàn đợi mẹ hắn dọn cơm lên . Lại có ai níu áo hắn . Khỏi cần quay lại hắn cũng biết là nó :

– Lại chuyện gì nữa đây ?

– Tặng … anh nè … Cám ơn !

Nó dúi vào tay hắn 1 cây kẹo mút dâu . Hắn cầm lấy mà nghĩ thầm ” Đúng là cái đồ con nít” . Định quay sang trêu nó 1 tý thì nó đã chạy lại gần mẹ hắn :

– Vú ơi ! Con …. muốn lên … phòng !

– Để vú dẫn con lên .

Thế là mẹ hắn dẫn nó lên phòng , để lại hắn ngồi đó vò đầu bứt tai vì chưa đc ăn cơm . Hắn ăn đỡ cây kẹo mà nó tặng .

Cây kẹo có vị ngọt .

Bắt đầu từ ngày đó , cả gia đình nó và cả gia đình hắn nháo nhào lên chuẩn bị mọi thứ . Ba nó thì liên lạc với hiệu trường trường X – trường của nó , xin cho nó vào học , mà phải còn học chung lớp và ngồi kế bên hắn nữa kìa . Ngoài ra , ông cũng sắp xếp thêm vài việc nữa – để đảm bảo an toàn cho nó như đã đứa với mẹ nó . Còn mẹ nó và mẹ hắn thì tất bật lo quần áo , sách vở , cặp sách cho nó . Ba hắn thì vì mọi người bận bịu quá nên ông quán xuyến giúp việc nhà , lo luôn công việc hằng ngày của ông nên rất vất vả .

Riêng hắn thì đc nghỉ học trong 2 ngày , mà cũng chẳng sung sướng gì đâu , hắn phải ngồi nhà mà học thuộc cái list dài đăng đẳng về mấy cái món ăn mà nó ăn đc , thói quen của nó , … do mẹ hắn ghi ra và yêu cầu hắn phải nhớ . Đọc xong cái list đó , hắn nhảy từ bất ngờ này đến bất ngờ khác . Nào là “sợ tối , không mang đc vật nặng , ăn uống phải hợp vệ sinh , dễ nhai , hay lạc đường …. ” . Hắn thầm nghĩ “Ngay cả chó còn tự tìm đc về nhà chủ , thế mà thằng này … Nhưng thôi , nó là chủ mà …” . Nhưng hắn vẫn tức , thế này thì khác nào hắn thành vú nuôi của nó – đám đàn em trong trường mà biết đc thì còn mặt mũi nào chứ ? Cũng chỉ tại thằng dở hơi bỗng dưng đòi đi học .

Về phần nó , ngoài việc ăn ngủ và chờ đc đi học thì nó chẳng phải làm gì cả . Thật ra nó cũng muốn giúp mọi người lắm chứ nhưng khổ nổi chẳng ai cho nó giúp gì cả , nên nó cứ ngồi ở mép cầu thang ấy xem mọi người lu bu công việc đi qua đi lại . Mà kể từ ngày nó đụng mặt hắn , rồi khi biết cả 2 cùng tuổi , nó cũng muốn xuống dưới nói chuyện với hắn làm . Đủ thứ chuyện , nào là đi học vui không , hắn có nhiều bạn không , … Nhưng khổ nổi , nó sợ “anh không lồ” ấy quá . Phải chi có vú thì may ra , đằng này vú với mẹ thì lo đủ thứ chuyện . Hôm nọ ngồi mép cầu thang , nó thấy hắn đi ngang qua , vừa định đứng dậy xuống nói chuyện với hắn thì nó đã thấy hắn nhìn nó không mấy thiện cảm rồi , thế là sợ quá , nó ngồi im lun .

Cứ thế mà 2 ngày trôi qua...

Không có nhận xét nào:

THÔNG BÁO

NẾU CÁC BÀI ĐĂNG BỊ LỖI,

VUI LÒNG BÁO CÁO Ở PHẦN "NHẬN XÉT"

ĐỂ ĐƯỢC KHẮC PHỤC NHANH NHẤT!

All Posted

TRUYỆN MỚI CẬP NHẬT

Video