Vô Cảm - P.1

Sau quãng thời gian mệt mỏi ở trường là tôi lại cuốc bộ về nhà. Tuy gia đình khá giả nhưng có vẻ việc đưa đón tôi tới trường không khiến tôi thích thú mấy. Vội lắm hay mệt trong người mà vẫn phải tới trường thì đành nhờ tài xế riêng của bố tôi.


"tài xế riêng..." Đó là từ luôn xuất hiện trong đầu tôi. Một người con trai 22 tuổi với mái tóc indie đen (hình), khuôn mặt khá điển trai, tốt nghiệp phổ thông, tuy không có bằng cấp gì khác nhưng một con người ngay thẳng và tâm lý. Nhờ vậy mà mẹ tôi không bao giờ buồn chán khi bố tôi vằng nhà. Và đó là tình cách của anh "tài xế riêng" của gia đình tôi. Vì là tài xế của bố và luôn vào công ty khi ông cần, anh lúc nào cũng một style duy nhất: vest. Và điều đó làm tôi thích anh ở điểm đấy.

- Cậu chủ có cần tôi đưa đi học không? - anh ta lên tiếng hỏi khi thấy tôi chạy từ cầu thang xuống

- Không cần đâu! - tôi trả lời rồi đi thẳng ra cửa


Anh ta vẫn đứng đó, nhìn tôi đi khuất khỏi tầm nhìn trong tiếc nuối... Dĩ nhiên rồi! Ngoài câu "cậu chủ có cần tôi..." ra thì tôi không hề trả lời bất kỳ câu nào khác. Tôi vậy đấy, sinh ra đã vậy rồi. Tuy có thêm 3 đứa em nhưng chúng thua tôi 5 năm, 8 năm và 10 năm tuổi, chúng không thể hiểu tôi bao nhiêu đâu vì đến mẹ tôi - người đàn bà chăm sóc tôi từ lọt lòng tới bây giờ còn chưa hiểu nổi tôi thì ai có thể đây? Bà cũng mệt mỏi với tôi lắm và bây giờ cũng bỏ cuộc rồi! Ngoài những chuyện tôi muốn bà biết ra thì những chuyện khác tôi không muốn ai biết thì không một ai có thể biết. Tôi chắc chắn điều đó khi tôi có thể nắm trong tay bí mật của bất kỳ ai và dùng nó cưỡng ép họ! Kể cả gã "tài xế riêng" đó.

Kết thúc buổi học, bước ra khỏi trường là thấy chiếc Hyundai Tucson đậu đối diện. Hắn đứng dựa vào cửa xe của tài xế trong bộ vest đen và luôn nhìn vào đồng hồ Rolex tôi tặng hắn vào dịp sinh nhật 4 năm trước. Điều đó khiến cho đám nữ sinh nhao nhao với câu "Đẹp trai quá..." và đám con trai thì cứ dán mắt vào chiếc xe nên chúng nó không thấy anh vẫy tay với tôi. Có lẽ gã đã thấy tôi rồi!

- Chuyện gì vậy? - tôi bước tới rồi hỏi - Không phải tôi đã nói là không cần...

- Ông chủ dặn tôi đón cậu tới công ty! - hắn ngắt lời tôi, điều đó làm tôi cảm thấy bị xem thường nhưng tôi mở cửa sau và bước vào trong. Anh ta thấy vậy cũng ngồi vào tay lái và chiếc xe chạy khỏi đám nhao nhao đó...

[...]

Khi thấy chiếc xe chạy ra khỏi tuyến đường đến công ty, tôi ngạc nhiên và biết rằng anh ta không hề muốn tới công ty. Và mục đích anh ta đón tôi là gì? Muốn biết được điều đó, tôi phải làm trò này

- Anh đưa tôi đi đâu vậy?

- Tới công ty ạ! - hắn đáp, và tôi đã thành công. Lấy chiếc smartphone ra hỏi túi, tôi search số của ông và bấm "home" rồi đưa lên tai. Giả vờ chờ máy, tôi tiếp tục diễn kịch

- Nối máy tới ông Mohammed Al Amoudi! - câu nói đó khiến anh ta xanh mặt và lại chiếc xe tấp vào lề

- Xin cậu! Đừng gọi cho ông chủ... - anh ta van xin - Tôi chủ ý muốn đến đưa cậu đến một nơi...

Tôi nhìn vào ánh mắt hắn, một cảm giác lạ lẫm lẫn quen thuộc này khiến tôi lượng lự. Tuy nhiên kế hoạch vẫn là kế hoạch

- Bố cần con... - chưa kịp nói, anh ta liền tước smartphone ra khỏi tay tôi - Anh muốn đưa tôi đi đâu?

- Tiệm bánh kem... - giọng nói có vẻ tuyệt vọng, dù muốn làm tôi bất ngờ nhưng cái cảm giác đó không hề tồn tại trong một người vô cảm đâu.

- Đưa lại tôi cái điện thoại! - tôi lạnh lùng nói, ngay khi gã chìa tay ra thì tôi nắm lấy và bẻ trái ra sau vòng qua cổ và kéo, tay kia giữ vai còn lại của hắn đè lên lưng ghế và điều đó anh ta nghẹt thở.

- Tôi nói cho anh hay! Tôi không phải loại cậu ấm lạnh lùng nào mà anh gặp trước đây và có thể tan chảy vì cái bành kem cho ngày sinh nhật của mình đâu! - sau đó tôi thả hắn ra, mở cửa bước xuống xe

- Hãy để tôi đưa cậu về! - giọng nói van xin như muốn chuộc tội xen lẫn kiệt sức. Nhưng tôi tiếp tục bước đi để mặc cánh tay đau và cổ như muốn nghẹt thở ấy.

[...]


Không có nhận xét nào:

THÔNG BÁO

NẾU CÁC BÀI ĐĂNG BỊ LỖI,

VUI LÒNG BÁO CÁO Ở PHẦN "NHẬN XÉT"

ĐỂ ĐƯỢC KHẮC PHỤC NHANH NHẤT!

All Posted

TRUYỆN MỚI CẬP NHẬT

Video