Chiều nao…tiễn nhau đi
khi bóng ngã…xế tàn
Hoàng hôn đến đâu đây
màu tím dâng…trong hồn ta
Muốn không gian…đừng tan
Níu đôi chân…thời gian
Ngừng trôi…cho giây phút
chia ly này …kéo dài…
Trước khi phân kỳ
Ước sao cho…tàu đừng đi…
Xe lăn trong đêm…
khuất xa rồi…biết đâu tìm
Mưa thu bay bay
sắt se lòng…ướt vai mềm
Hoàng hôn dần buông
mà ai còn đứng im
trong chiều sương xuống…
Tâm tư cô đơn
trách con tàu… nỡ sao đành
đem yêu thương đi
đến nơi nào … cách đôi tình
Đường bao nhịp nối
Tình trăm nghìn mối
vương theo một… bóng người…
Thanh Tuyền
Bến xe [...] vào một buổi chiều tàn của những ngày đầu tháng 2 năm 1975. Nắm lấy tay người yêu, Trần nghẹn ngào :
- Anh vào Sài Gòn, khi nào kiếm được việc làm rồi thì nhớ gửi thư cho em nha ?
Thế cũng cất giọng bùi ngùi :
- Ừ,anh hứa…
Người chủ xe thúc giục :
- Nhanh đi, tới giờ rồi…
Trần buông tay người thương ra, chàng giục :
- Thôi anh đi đi…
Thế rút khăn tay đưa lên chùi nước mắt Trần rồi từ biệt :
- Anh đi nha ?…Hẹn ngày gặp lại…
Xe từ từ lăn bánh... Trần vừa chạy theo vừa réo :
- Anh nhớ quay về nghe… Anh hứa rồi đó…
Ngày 30 tháng 04, 1975...
Sau cái ngày này ít lâu… cứ mỗi buổi chiều người ta lại thấy có một chàng trai trẻ hay lân la lại bến xe [...] nhìn vào phương nam với đôi mắt buồn rười rượi… Bẵng đi một thời gian… không ai còn thấy chàng nữa…
Hai mươi năm sau...
Đoàn tàu Thống Nhất đến ga [...] thì trời cũng đã chập choạng tối…
Ông Thế đi lang thang cả nửa tiếng đồng hồ mới gặp được một người phụ nữ đang bước từ hướng ngược lại nên hỏi thăm :
- Chị à ! Chị có biết đường vào nhà ông Hai Nhất làm ơn chỉ dùm…
Bà ta ngớ người nhìn Thế lom lom nhưng cũng đưa tay vào một lối rẽ gần đó rồi nói :
- Ông đi vào đó khoảng mười phút là tới…
Nói xong bà liền vội vã bỏ đi…
Ông Thế thấy dáng đi có vẻ như chạy của bà ta bèn mỉm cười nhủ thầm :
- Bà này chắc thần kinh có vấn đề…
Hai bên con lộ nhỏ tối om, cỏ lau mọc dầy đặc thiếu điều muốn quét vào mặt người nhưng ông cứ lầm lũi dò từng bước một… Mãi một hồi mới thấy ánh đèn le lói từ căn nhà phía trước dội ra, ông mừng rỡ :
- Tới rồi…
Nhưng ông bỗng sựng lại trong giây phút, lòng thầm nghĩ :
Nếu như Trần giờ đây đã có vợ con nheo nhóc và nhiều khi lên tới chức ông nội,ông ngoại thì mình sẽ như thế nào? Hai mươi năm rồi còn gì…
Ông chặc lưỡi:
- Cứ đến!…Trước lúc về Việt Nam mình cũng đã nhất định gặp lại Trần rồi mọi chuyện có ra sao thì ra rồi mà ?
Tới trước ngôi nhà cổ, ông run run gõ cửa …
Vừa thấy ông,Trần liền sững người…
Mãi thật lâu,chàng mới lắp bắp :
- Anh đã về rồi ư? Rốt cuộc anh cũng về…
Mới nói có bao nhiêu thôi là Trần bỗng lảo đảo như muốn té…
Ông Thế vội vàng bỏ túi xách xuống, chạy đến đỡ người thương…Ông đưa tay vỗ lên má Trần rồi nói như đứt quãng :
- Em…em…tỉnh…lại…đi…
Trần từ từ mở mắt,chàng nghẹn lời :
- Em không sao…Tại em bất ngờ quá !
Chàng nắm lấy tay Thế giục :
- Vào nhà tắm rửa thay đồ đi anh…Em làm gà nấu cháo đãi anh nhé !
Ông Thế nhoẻn miệng cười tuy trong lòng có hơi thắc mắc là sao ngần ấy năm xa cách nhưng tại sao gương mặt Trần vẫn trẻ trung như ở lứa tuổi hai mươi thế kia.
Gắp bỏ vào chén của ông Thế cái gan gà, Trần cười :
- Ăn đi anh…Nhớ hồi đó, anh hay giành món này với em lắm nha ?
Ông Thế bật ngửa ,lên tiếng :
- Không ngờ em còn nhớ kỹ quá há…
Trần nhăn mặt :
- Chuyện hai đứa mình thì em không làm sao mà quên được…Còn anh ? Chắc là anh đã hết nhớ từ khi sang Mỹ rồi phải không ?
- Tại sao em lại biết anh qua Mỹ ?
Trần giật mình,chàng khỏa lấp sang chuyện khác :
- Anh có vợ chưa ?
Thế gật đầu :
- Anh cưới vợ Mỹ và được một đứa con gái…Nhưng hai năm trước,họ đã chết bởi tai nạn xe hơi trong một chuyến đi nghỉ cuối tuần…Từ đó,anh sống bơ vơ một mình nơi xứ lạ quê người…
Ông buồn bã tâm sự :
- Có những buổi đi làm về ,trong người mệt mỏi anh bỗng thèm được ăn một chén cháo gà của quê mình vô cùng…Cuộc sống tất bật ở nước ngoài nhất là trên đất Mỹ có đôi lúc khiến anh như muốn điên lên…em biết không ?
Sau cái ngày vợ con anh qua đời…ý muốn trở về Việt Nam tìm gặp em cứ thôi thúc anh mãi…
Nhưng anh lại nghĩ: "Biết đâu em đã có gia đình…cuộc sống đang yên ổn bên vợ bên con thì sao?" Khi không anh đột ngột xuất hiện thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây ?
Thôi thì…hãy để cho tất cả trở thành kỷ niệm…
Vì vậy mà anh cứ dần dừ do dự mãi…cho đến bây giờ …
Ăn uống xong,họ lại lên giường nằm trò chuyện…
Tiếng Trần êm đềm như rót mật vào tai ông Thế :
- Em thì vẫn ở vậy để chờ đợi anh…Anh có biết không,sau ngày đó cứ mỗi buổi chiều là em lại ra bến xe để chờ đợi mà chẳng biết mình đang chờ đợi cái gì đây ? Em hoang mang,em lo sợ phập phồng vì những ngày đó ở Sài Gòn chắc là hỗn loạn lắm …Không biết anh có được bình an hay là…Rồi ba mẹ em qua đời…Có nhiều lúc em cũng muốn bán căn nhà này để vào chùa tu nhưng lại lo nếu như anh về không thấy em thì sao ?…
Ông Thế cảm động đến rơi nước mắt…Ôm chầm lấy Trần ông thủ thỉ vào tai chàng :
- Anh xin lỗi…anh xin lỗi vì bắt em đã chờ đợi mình quá lâu…
Sau hai mươi năm cách biệt, đêm ấy họ lại cùng ân ái với nhau…
Một lần nữa, ông Thế càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy thân thể của Trần vẫn trẻ trung,vẫn hừng hực sức sống mãnh liệt như thuở nào…
Ở chơi với Trần đúng một tuần thì ông từ giã với lời hứa là sẽ nhanh chóng về Mỹ làm thủ tục hồi hương …bởi vì giờ đây chẳng còn lý do gì để chia cắt hai người nữa rồi…
Sân ga [...] lại cũng vào một buổi chiều tà…
Tiếng hát ca sĩ Thanh Tuyền phát ra nơi quán nước ở phòng chờ đợi càng làm cho buổi chia tay lần thứ hai thấm đầy nước mắt…
Tâm tư cô đơn
trách con tàu…nỡ sao đành
đem yêu thương đi
đến nơi nào…cách đôi tình
Đường bao nhịp nối
Tình trăm nghìn mối
thương theo…một bóng người
Tà dương…khuất trong sương
là mỗi lần…ngóng chờ
Nhìn theo…phía chân mây
đợi chuyến xe xưa…về chưa ?
Nếu hay chăng người ơi
chốn xa xôi…chàng trai
Còn đem yêu thương
rắc lên…muôn vạn oán hờn
Nếu mai đây về
cũng trên …chuyến tàu hoàng hôn…
Nếu mai đây về…
cũng trên …chuyến…tàu…hoàng…hôn...
Rút chiếc khăn tay ra, Trần run run đưa cho ông Thế rồi nói nhỏ :
- Trả lại cho anh nè…
Ông sững sờ nhìn lại chiếc khăn của buổi đưa tiễn hai mươi năm trước…Giờ đây tuy nó đã úa màu nhưng tấm lòng của Trần dành cho ông thì muôn đời vẫn thế…
Tiếng còi tàu bắt đầu vang lên,báo hiệu giờ chia tay đã đến…
Trần nhìn ông bằng đôi mắt nhòa lệ :
- Anh đi bình an ! Nhớ trở lại với em…
Ông Thế cất giọng bồi hồi :
- Ừ,anh hứa …Em về đi…
Đoàn tàu từ từ lăn bánh…
Trần vừa chạy theo sau toa của ông Thế vừa hét :
- Anh nhớ quay về nha ? Anh hứa rồi đó…
Ông Thế lấy chiếc khăn chùi nước mắt rồi lặng lẽ ngồi xuống…
Bà lão ngồi kế bên thấy ông cứ sụt sùi rơi lệ mãi nên bắt chuyện :
- Cậu là việt kiều về thăm thân nhân à ?
Thấy ông gật đầu,bà tiếp :
- Xin hỏi chứ người thân ở đây của ông là ai thế ?
Ông từ tốn trả lời :
- Dạ,là chú Trần…
Nghe tới tên này,bà có vẻ sững sốt :
- Thằng Trần…có phải thằng Trần con ông Hai Nhất ?
Ông vội vã :
- Dạ,đúng rồi…Dì ơi, dì cũng biết Trần ư ?
Bà lão nhìn ông bằng cặp mắt kinh ngạc …Một hồi bà mới mở miệng :
- Nó đã chết từ lâu…lẽ nào cậu lại không biết ?
Ông Thế giật mình :
- Chết? Dì nói sao chứ lúc nãy Trần còn ra tiễn cháu ở sân ga mà ?
Bà lắc đầu chép miệng :
- Chắc cậu bị nó nhát rồi…Để tui kể cậu nghe nè…
Sau ngày 30-04-1975 gia đình ông Hai Nhất bắt Trần cưới vợ để có cháu nối dõi tông đường…Chàng cứ hứa lần hứa lựa mãi hầu chờ đợi Thế trở về…nhưng bóng Thế càng lúc càng biệt tăm…Và như vậy thì… Nhưng hỡi ôi…trước ngày rước dâu,người ta đã phát hiện Trần đã treo cổ tự tử ở phía sau nhà… Ít lâu sau,ông bà Hai Nhất cũng quy tiên…Kể từ đó,chổ Trần ở đã trở thành ngôi nhà hoang... Có nhiều đêm,người ta vẫn thấy bóng Trần đi tới đi lui trong căn nhà ấy…Hình như là chàng đang trông ngóng chờ đợi một ai đó thì phải..
Ông Thế bàng hoàng… Úp mặt vào chiếc khăn kỷ niệm,ông bật khóc nức nở:
- Trần ơi...
Tô trắng là sao vậy? Nhìn khó đọc quá...
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã đóng góp! Ad sẽ khắc phục sớm nhất có thể...
Xóa