Tim dồn dập. Tay chân cứng đờ. Người tê dại. Thôi! Cấm! Tuyệt đối không nhìn! Ngồi bó gối, úp mặt lên đùi. Kìm nén nhục dục. Khí lạnh thốc qua khe thông gió. Người không mảnh vải khẽ run.
Bên kia, chàng trai chậm rãi bóc từng lớp vải trên thân thể, để lộ từng mảng da nâu nhám. Những đường viền vạm vỡ. Mùi cơ thể thăng thắng phả ra, càng khiến cơn khát trụy lạc trỗi dậy căng thẳng.
Mảnh vải nhỏ nhất cuối cùng được gỡ. Toàn bộ thân hình sừng sững trước mặt. Sợi lông dài ánh lên đen nhánh. Không kiềm chế, sẽ không biết chuyện gì xảy ra sau đó. Vồ lấy. Ôm. Hôn. Vuốt ve. Tựa ngực vào tấm lưng ấm. Áp mặt lên bờ vai vững chắc. Những vùng kín.
Tiến đến.
Đừng! Đừng lại gần đây. Không!
“Lại đau rồi à?”
Từng mảnh vải nhanh chóng được lắp ghép trở lại. Vẫn không dấu được những đường viền, mùi cơ thể, mảng da màu nâu. Chàng trai ngồi bó gối cũng rướn tay nhặt từng mảnh vải ráp lên người. Tim còn đập mạnh.
Vội vã bước khỏi phòng tắm sân vận động, Khanh và Nguyên người còn nhớp nháp mồ hôi. Không tắm được một giọt. Tim Nguyên lại trở bệnh.
Gió vả vào mặt.
“Nguyên, mai mày đừng chạy nữa”
“Tao đã bảo là tao thích”
“Thích? Sở thích kì quặc chết người!”
“Tao chết chứ mày có chết đâu mà lo” Nguyên hổn hển.
“Mày nói vậy mà nghe được à! Tao thấy tim mày còn đập nặng kia kìa”
Cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng Nguyên không tài nào dấu được trái tim vừa đau, vừa thổn thức khi áp ngực vào lưng Khanh.
“Mày còn đau không?”
Im lặng…
Đột nhiên lên tiếng.
“Số tiền ấy…” Giọng Nguyên run run “…mày để lại mà gầy dựng sự nghiệp”
“Mệt thì im đi. Đừng có nói nhảm nữa!”
Khanh rồ ga. Phải đến được bệnh viện càng nhanh càng tốt.
***
Nắng vừa lên, đua nhau chạy dài trên phố gọi ban mai thức giấc. Nắng lấp lánh trên những dải dồi, những ngôi nhà mái đỏ, những khúc quanh đường làng và dưới chân con mèo hoang đang thực hiện công việc “tưới tiêu” hằng ngày. Ngưng! Không cần khoe tài miêu tả! Những thứ ấy chỉ bình minh mới có. Bây giờ là bốn giờ ba mươi sáng. Vẫn đêm. Và sương.
Hì hục… hì hục…
Hai cái xác, không, hai con người đang ghé sát vào nhau.
“Thở đều, chậm rãi. Đừng quá sức”
“Ừ” Hồng hộc… “Nhìn tao khá hơn trước phải không mày?”
“Mày khá hơn nhiều rồi đấy!”
Cả hai chạy băng trên đường.
Là thành viên sáng giá trong đội tuyển điền kinh của trường, Khanh luôn biết làm thế nào để hài lòng thầy phụ trách. Thời gian. Tốc độ. Thành tích. Những tấm huy chương. Tất cả đều quan trọng đối với một vận động viên dù nghiệp dư. Khanh học không giỏi, được coi là nhân vật cá biệt. Và rất có cơ may tranh một vé rớt Tốt nghiệp thê thảm.
Nguyên ngược lại. Con ngoan, trò giỏi, luôn vừa lòng mọi người. Nhưng, bệnh tim bẩm sinh khiến anh lao tâm khổ óc mười mấy năm nay. Nguyên luôn dằn vặt vì trở thành gánh nặng cho gia đình.
Họ là bạn của nhau. Chẳng có điều gì ăn nhập ở đây để họ là bạn của nhau. Chỉ đơn giản vì ba mẹ họ là bạn của nhau.
Vận động cơ thể sẽ mang lại một trái tim khỏe, Nguyên tin như vậy. Và nhờ niềm tin ấy, Nguyên đã có một chỗ nằm yên ấm trên xe cứu thương phóng thẳng đến bệnh viện, chỉ sau một trăm mét chạy bộ. Vài ngày sau xuất viện, Nguyên chạy được hai trăm mét. Người ta lại kêu cấp cứu. Kể từ ấy Nguyên không được bước chân khỏi nhà.
Khanh được “cử” đến làm bạn với Nguyên. Hai người đồng trang lứa. Nguyên chỉ biết Khanh qua những lần phê bình trước sân cờ. Còn Khanh, biết Nguyên qua những lời khen ngợi không ngớt. Chẳng có gì để nói. Cũng chẳng cùng sở thích để chơi chung. Không dám vểnh môi dè bỉu cậu công tử mắc chứng bệnh “nhà giàu”. Cũng chẳng dám nhếch mép xem thường thằng mất nết suốt ngày được ngồi trên phòng giám hiệu. Chỉ vì hai gia đình là bạn. Ba mẹ họ luôn tôn trọng nhau, luôn giúp đỡ nhau như những người anh em.
Ngồi lâu, xem như hết nhiệm vụ. Khanh đứng dậy ra về. Nguyên không tiễn.
Vài ngày Khanh lại đến, không phải tự nguyện. Với tay bật nguồn máy vi tính, Khanh tìm một trò cảm giác mạnh. Đua xe. Cảm giác không mạnh. Kệ! Có còn hơn. Được một lúc, Nguyên vơ chuột, màn hình chia đôi. Hai chiếc xe đua. Khanh một bên, Nguyên một bên. Tay ga vặn liên hồi.
Khanh mang đến vài quyển truyện, rồi nằm dài ra ghế, dán mắt. Nguyên trầm ngâm một cuốn tiểu thuyết, cẩn thận lật từng trang, mặt nghiêm nghị.
Khanh ôm đống truyện ra về. Sót một quyển. Nguyên cầm, chạy theo tới cổng.
“Khanh!” Đưa quyển truyện. Khanh cười. Cười gượng? Không. Đấy là phép lịch sự, thay cho lời cảm ơn.
Bỗng một ngày Khanh đến không báo trước. Dường như không ai bắt ép. Khuôn mặt Khanh đỏ bừng và đầy sát khí. Nguyên hơi sợ nhưng kịp thời giữ bình tĩnh để nhịp tim không dồn dập. Khanh vật ra ghế, một giọt nước mắt lăn dài. Nguyên không hỏi, tò mò không phải tính của Nguyên. Nhưng bất ngờ Khanh bật dậy, nức nở. Khanh kể về những việc làm mà ba mẹ cho rằng “mất dạy”, về những bốc đồng của thằng con trai dậy thì, về những bài học không cách nào tiếp thu, về những ganh tị mà có khi là ghen tức đối với Nguyên, rằng Nguyên giỏi giang, Nguyên luôn được ba mẹ bảo bọc chăm sóc. Rồi Khanh kể về những ánh mắt, những áp đặt đối xử tệ hại, những cái bĩu môi khinh khi ném vào mặt thằng trai hư hỏng. Không những thế, Khanh còn tưởng tượng ra đủ thứ tương lai u ám sẽ bám lấy Khanh trong cuộc đời, về những chuyến đi từ giã chốn thân quen, kể cả chuyến đi xa mãi mãi.
Đứng dậy, chùi nước mắt ra về. Nguyên sững sờ, trân mắt nhìn theo.
Giờ thì Nguyên hiểu được cái yếu mềm trong tâm hồn một chàng trai dù vẻ ngoài nghệu ngạo bất cần đời. Ngôi nhà Nguyên từ ấy trở thành nơi trút bầu tâm sự cho một con người. Nguyên lắng nghe, không phán xét, không giáo điều. Có lẽ Khanh chỉ cần như vậy. Bất kể Nguyên nghĩ gì, Khanh chỉ cần Nguyên ngồi đấy, và lắng nghe. Chẳng ai mà không vướng sạn trong lòng. May mắn thay, Tạo hóa đã ban cho loài người đủ quyền năng để giúp nhau nhặt ra những hạt sạn ấy.
Vào một ngày mọi tâm hồn đều thanh thản, không ai nói với nhau một lời. Tim Nguyên chẳng cớ gì đập vội vã, không kiểm soát, không thể kiềm chế. Mông lung trong giấc mơ một bàn tay ấm áp đặt trên ngực Nguyên, cảm nhận nhịp tim ngỗ nghịch loạn liên hồi. Rồi bàn tay nhẹ nhàng lên tiếng “Có đau không?”
Cấp cứu.
Nguyên vẫn không thôi ý nghĩ hoang đường về một trái tim lành lặn. Khi bánh mì còn chưa được lấy ra khỏi lò, Khanh đã chờ Nguyên ở cổng.
Đầu tiên là bài tập khởi động, rồi ép dẻo kéo căng cơ. Và chạy. Chạy nhẹ nhàng, chạy dưỡng sức. Hít thở đều. Tim Nguyên không thể nhất thời vận động mạnh. Chạy được một đoạn lại nghỉ. Mệt, nhưng không phải kêu xe cấp cứu! Cuối cùng lại là động tác kéo căng cơ. Nhịp tim đều đặn trở lại, Nguyên vui và sảng khoái lạ lùng. Bỗng dưng đam mê môn chạy.
Cả hai ghé vào lò bánh mì gần nhà Nguyên. Thơm ngào ngạt. Đói, hai ổ bánh mì ngấu nghiến. Nguyên tháo giày bước vào phòng trong lúc mọi người vẫn còn say giấc. Không ai biết về hành trình sớm tinh sương.
Máu me đỏ loáng đằng đông: hửng sáng.
Kì tích đã xảy ra. Hơn một năm đều đặn chăm chỉ tập luyện, tim Nguyên khỏe hơn rất nhiều. Không còn những cơn co thắt khi xúc động, những chuyến xe cấp cứu vãn dần, mặt mũi ông bác sĩ Nguyên cũng chẳng nhớ. Và trên hết là niềm phấn khích của cả gia đình khi được thông báo về ca giải phẫu có thể chấm dứt hoàn toàn căn bệnh của Nguyên.
Khanh cũng vui, vui thật sự. Công lao bấy lâu nay của Khanh đã được đáp đền. Đường còn đêm, nhưng sương mừng ra mặt. Sương đọng trên vai mang lời chúc mừng buốt giá. Sương dập dờn trước ánh sáng mờ nhạt của bầu trời chờ ban mai. Sương lóe lên một tia sáng. Là đèn pha xe tải. Một chiếc bóng lao đến gạt phăng hai đứa khỏi đường chạy. Ba! Ba Nguyên! Tên tài xế điên dại. Chiếc xe phóng rách cả màn đêm lỏng quánh. Máu, máu đen, nhìn không rõ nữa. Máu loang trên tay Nguyên…
Nguyên thi đậu vào một trường đại học danh tiếng. Còn Khanh, đạt nhiều thành tích xuất sắc, giờ đây đang là vận động viên trong đội điền kinh thành phố. Những ngày nghỉ Nguyên thường vào sân vận động tập chạy cùng Khanh. Hai đứa thuê phòng trọ gần đấy. Ước mơ về một trái tim lành lặn vỡ òa trong buổi sớm kinh hoàng hôm ấy.
“Mày làm gì mà làm việc kiệt sức vậy Khanh?”
Khanh im lặng, bò dài trên tấm chiếu mỏng manh nhắm tịt mắt. Đã là một giờ đêm.
Gần đây Khanh vắng mặt đêm ngày. Sáng tập chạy ở sân vận động, trưa chiều phụ quán cơm, từ chiều đến tối làm bảo vệ cho công ty xuất nhập khẩu nào đó mãi Bình Dương. Khanh nói đi kiếm tiền. Nhưng Nguyên lo quá. Mỗi đêm về Khanh không còn chút sức lực. Cứ ném mình trên sàn như chịu chết. Có hôm nồng nặc rượu bia.
Khanh có một quyển sổ tay ghi lại những mục tiêu cần đạt trong tương lai, dù nhỏ hay lớn đều được chép vào đây cả. Nguyên chưa một lần đụng vào nó. Nếu không phải là Khanh, chắc chắn Nguyên không bao giờ chạm tới. Nhưng lần này con tim Nguyên mách bảo, có điều gì đấy không ổn chút nào ở đây.
Cầm quyển sổ trên tay, Nguyên rở ngay trang cuối. “Mua laptop(1)”. Bật cười. Mấy tay trong đội điền kinh mê game(2) số một. Nguyên lật ngược một trang. Bàng hoàng quyển sổ rơi xuống đất. “Mổ tim”.
Một ý nghĩ thoáng qua. Khanh cũng mắc bệnh tim? Không! Không hề! Chợt nhớ một lần Khanh hỏi về ca phẫu thuật bỏ lỡ trước đây. Khanh hỏi như giỡn, rằng có vui nếu được mổ tim, có vui nếu được lành lặn khỏe mạnh. Chợt hiểu tất cả. Chợt bối rối. Chợt tim quặn thắt. Chợt cảm giác về một gánh nặng ùa về. Dù con tim rung động, dù tình cảm không kiểm soát, nhưng không thể vì vậy mà một lần nữa trở thành quang gánh nặng nề trên vai ai.
Mở mắt. Khanh nhìn quanh. Đồ đạc Nguyên biến mất. Chỉ một mảnh giấy trên bàn. “Tao đi!”.
Trời ạ! Đi? Đi đâu? Sao lại đi cơ chứ? Rồi lỡ đau tim nằm lăn ra đường thì ai cứu? Nguyên đau tim thật. Hơn một tuần lùng sục khắp các ngõ ngách thành phố, Khanh tìm được Nguyên phờ phạc trong một bệnh viện.
“Mày ngu lắm!”
“Mày mới ngu!” Giọng Nguyên lạc đi. Đột nhiên tim nhói lên. Nguyên muốn nói ra tất cả những xúc cảm bấy lâu dành cho Khanh, mà sao nghẹn ngào chẳng thành câu.
“Thằng điên” Khanh chặn lời Nguyên. “Đừng nói gì lúc này nữa”
Căn phòng trọ nhỏ lắm đồ đạc như xưa.
Khanh nghe lời Nguyên bỏ việc làm ban đêm. Tên giám đốc là một kẻ đồi bại. Hắn cho Khanh tiền, Khanh nhận. Khanh cần nhanh kiếm đủ tiền cho Nguyên vào phòng mổ. Ba Nguyên mất khiến lòng Khanh ray rứt khôn tả. Mẹ Nguyên giờ đây hàng tháng gom góp chỉ vừa đủ nuôi Nguyên ăn học. Mẹ Nguyên cũng bị bệnh tim.
“Tao thật sự cám ơn mày, Khanh ạ. Nhưng…”
“Mày đừng chối. Trước đây gia đình tao cũng nhờ gia đình mày nhiều lắm. Ba tao với ba mày lại là anh em chí cốt, giờ tao với mày cũng vậy. Mày phải nghĩ đến má mày chứ. Mày bệnh mãi như vầy, ai phụng dưỡng má mày. Má mày gò lưng ra dầm nắng dầm mưa mày không xót à!”
“Ừ, mày nói cũng phải. Mà… mày đừng nhắc đến mấy cái ơn nghĩa từ hồi ba má tụi mình nữa. Tao có làm được gì đâu”
“Ờ. Vậy mày cũng đừng bao giờ nói với tao câu cảm ơn nữa nhá!”
Hai anh em nhớ lại những kỉ niệm xưa cũ. Ngày đầu tiên gặp mặt tại nhà Nguyên. Những sớm tinh sương cùng rong ruổi trên con đường dài. Ba Nguyên ngày ấy biết rõ về hành trình của hai đứa. Vẫn dõi theo kẻo Nguyên gặp phải bất trắc cơn đau. Nhưng không ngờ…
Lương Khanh nhận từ đội tuyển cũng kha khá, cộng với tiền thưởng, tiền làm thêm bấy lâu nay, không những đủ trả chi phí phẫu thuật cho Nguyên, mà còn tậu được cả một chiếc laptop. Sẵn sóng wi-fi(3) của chủ nhà, cứ Nguyên ôm vở học bài là Khanh chúi mũi vào cái máy.
Tim Nguyên dạo gần đây lại hay đập loạn, kể từ khi biết được tấm lòng Khanh dành cho mình. Bác sĩ khuyên Nguyên nên thôi chạy. Nguyên chỉ nói thích, rồi cứ tiếp không thôi. Tối nay con tim lại mạnh từng hồi. Khát khao hạnh phúc trỗi dậy. Nó thường trỗi dậy vô cớ và không bao giờ báo trước. Lòng bứt rứt cồn cào, Nguyên một lần nữa muốn nói với Khanh những gì cần nói.
“Khanh ơi…”
“Gì?” Ánh sáng của thứ chất lỏng màn mình sóng sánh trên mặt Khanh.
“Tao có điều này muốn nói”
“Ừ, mày nói đi” Khanh vẫn chăm chú vào chiếc máy tính.
Tim Nguyên loạn hết cả rồi.
“Tao… tao…”
Bất ngờ Khanh xoay màn hình laptop sang khiến Nguyên bật ngửa. Ôi trời ơi! “Nude(4)” người đẹp. Khanh bật lên cười một tràng khoái trá rồi rê chuột tắt cái cửa sổ quái quỷ. Giả bộ thanh cao Nguyên quay phắt, sẵn quyển vở tự đập mấy cái vào đầu “Ngu thật!”
Mười bốn tháng hai. Khanh chỉnh chu, dắt xe khỏi cửa. Hộp quà còn nguyên trong tủ.
Về cùng Khanh là Hương Linh, một cô gái xinh xắn. Hộp quà được trao, cùng với nó là một bông hồng. Khanh và Hương Linh trò chuyện cùng Nguyên, một lúc lại lên xe đi tiếp. Có lẽ Khanh đã kể nhiều về Nguyên, về căn bệnh của Nguyên. Cô bé rất dễ mến.
Cả hai đi rồi… Quạnh hiu. Cô độc. Cảm giác bị hắt hủi, bị lừa dối. Bơ vơ. Ngày mai biết tựa vào vai ai. Trái tim này đập loạn là vì ai. Căn phòng vài mét vuông bỗng nhiên rộng thênh thang, đầy khoảng lặng. Một ngày nào đó con tim không còn nỗi đau thể xác, quan tâm của ai có còn, lo lắng của ai có sót lại? Lúc ấy căn bệnh thật sự nơi tận đáy con tim trở dậy, dằn vặt, quằn quại thân xác, cấu xé tâm hồn. Ước sao con tim này đừng đập, đừng tồn tại, để nỗi đau không dày xéo tâm can. Ý định ra đi lại nung nấu. Không. Không nên đi lúc này. Như vậy không giải quyết được gì. Nhưng, giải quyết gì? Vấn đề gì phải giải quyết? Mọi điều vẫn thế. Vẫn là vòng tuần hoàn của sự sống. Tình yêu dù mãnh liệt, dù đau đớn, nhưng có một ranh giới. Ranh giới vô hình. Không thể bước qua. Không bao giờ có thể bước qua. Chỉ còn biết chấp nhận…
Hương Linh thường đến chơi. Cách cô bé nói chuyện luôn khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.
“Tao quên nói mày Nguyên ạ, ngày mày mổ tao phải bay ra Hà Nội thi đấu”
“Thế à? Thế thì đi luôn đi!”
“Gì mà dỗi vậy. Hay tao nói Hương Linh vào bệnh viện thăm mày?”
“Đúng rồi đấy” Hương Linh hồ hởi “Anh Nguyên để em vào chăm sóc cho. Không sao đâu mà!”
“Thôi” Nguyên nheo mắt. “Em vào đấy mất công cái thằng to xác kia nó bảo anh có ý đồ”
“Ý đồ gì mày? À… Chết nghe chưa!”
Đội tuyển hôm nay tập bữa cuối. Nguyên cũng vào chơi nhưng Khanh không cho chạy. Lát có bữa nhậu tiễn chân mấy anh em đi thi đấu.
Tất cả nâng ly.
“Nguyên, mày đừng uống. Ngày kia mổ rồi, giữ gìn sức khỏe chứ!”
“Chậc” Huấn luyện viên chép miệng “Tiếc thật! Nguyên chạy tốt, mà lại bị bệnh. Nhưng cứ mổ rồi dưỡng sức. Thích thì vô đội, tớ nhận”
Nguyên không nói, chỉ cười. Mong muốn trở thành vận động viên điền kinh đã không dám mơ tới từ lâu.
“Khanh, mổ xong tao kiếm việc làm thêm”
“Ừm…” Lúc này Khanh đã ngà ngà say “Hay…”
“Kiếm được việc, tao dọn ra chỗ khác”
“Mày lại sao vậy?” Khanh bắt đầu nóng máu.
“Không ăn bám mày nữa”
Bộp!
Một quả đấm giữa trán Nguyên ật ngửa.
“Thằng điên!” Huấn luyện viên quát tướng “Mày đấm nó chết lấy mạng đâu mà đền?”
“Thằng điên” cầm chén rượu nhấp môi, mặt lạnh lùng.
Cả đội lăn lóc trên sàn. Xỉn hết cả! Nguyên lòng buồn khôn tả, đánh liều uống một ly.
Phải nói. Phải nói ra tất cả những gì đè nén trong lòng. Kẻo mai chết trên bàn mổ, ôm cục u uất xuống mồ, đến chết không quên được nhau. Hơi cay của rượu từ thuở nào luôn khiến lòng người thêm dũng cảm, thậm chí ngông cuồng.
Nguyên ghé sát vào người Khanh.
“Mượn tay mày kê đầu”
Như người mê sảng, Khanh đưa tay ra. Chắc nịch. Có mùi! Không sao, cũng dễ chịu.
“Khanh ơi tao yêu mày”
Đáp trả tiếng thì thầm chỉ là những âm thanh câm lặng.
“Nói gì đi chứ” Nguyên bối rối. “Khanh ơi” Vỗ vào mặt mấy cái. “Khanh ơi” Tên bợm nhậu đã ngủ mất tiêu…
***
Mở mắt. Hình hài người con trai cao lớn vẫn còn ám ảnh sau giấc mơ dài. Chợt nhận ra Hương Linh.
“Ôi anh Nguyên! Mừng quá! Phẫu thuật thành công rồi anh ạ”
Gượng cười.
Hương Linh bước ra ngoài. Lát sau thấy một cái bóng cao lớn xồng xộc lao vào phòng.
“Mày nằm ở đây à?” Khanh hổn hển “Tao vừa xuống sân bay là ghé vào đây ngay”.
Cái bóng trong giấc mơ sao đột nhiên hiện về thế này. Người bất động, nhưng trái tim vẫn đập không kiểm soát. Nguyên bật tiếng nói: “Khanh ơi, tao… tao… yêu…”
“Anh!” Hương Linh từ sau ôm chầm lấy Khanh. Tất cả niềm vui hòa quyện với nhau. Tim Nguyên đã được phẫu thuật lành lặn. Khanh giành chiến thắng, và đã tranh được một vé tham dự SEA Games vào năm tới. Cái ôm xiết giữa một người nam và một người nữ thêm mặn nồng. Nguyên chợt nghe nhoi nhói trong tim.
“Mày sao rồi? Còn đau lắm hả?”
“Ừ. Đau. Đau lắm…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét